Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÔI SẼ CHO EM XEM CƠ THỂ TÔI

Phiên bản Dịch · 1347 chữ

Bất ngờ trước những cú đấm loạn xạ của cô, anh giơ một tay lên che đỡ nhưng cánh tay này của anh khi vừa té xuống vừa rồi đã đập mạnh vào cạnh kệ sách tróc vài lớp bì của anh rồi. Trong balo của cô không biết chứa thứ gì nặng nặng, vừa đập mạnh vài cái vào tay anh anh đã vội ôm lấy tay làm bộ dạng nhăn nhó như thật sự đã làm anh đau : “Dừng tay… em làm tôi bị thương rồi”.

Cứ tưởng là anh đang giả vờ nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhúm của anh, tay lại co co ôm lấy khuỷu tay mà rên rỉ lúc này cô mới thật sự tin lời anh. Một chút hoảng sợ cô nhìn anh với ánh mắt đầy xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi. Để tôi xem nào?”.

Quần áo hôm nay anh mặc giống như lần trước anh đã cứu cô ở phố Tùng Dương, một cái áo thun trắng ôm lấy vòm ngực lực lưỡng ôm chặt sáu múi dưới bụng và khoác bên ngoài là một cái áo khoác jacki màu đen khí chất men lỳ không thể nào diễn tả. Thấy cô sốt sắng lo cho mình, ánh mắt lóe sáng thầm vui trong lòng: “Trước nay chưa một ai nhìn thấy được thân thể của tôi, em muốn xem?”.

Hỡi ơi, thời khắc này anh còn nhấn mạnh điều đó với cô thì chứng tỏ cô là người quan trọng như thế nào với anh ta. Mấy năm qua anh chẳng hề để tâm đến phụ nữ nhưng sau khi một lần được nắm tay cô chạy trốn ở nước Mỹ, anh đã bắt đầu có cảm xúc với cô rồi. Chỉ là khi vừa nói đến như vậy, cô chỉ kinh ngạc mà nhìn anh to tròn con mắt như thật sự chưa tin lời anh nói, cố gắng khôi phục tâm trạng: “Nếu anh không muốn để tôi xem thì thôi vậy”.

Vừa nói xong cô xoay người định rời đi nhưng đã bị anh kéo tay lại: “Nếu em muốn xem, tôi sẽ cho em xem” không đợi phản ứng của cô, anh liền nhanh cởi phăng cái áo khoác xuống để lộ cơ hình lực lưỡng cùng nước da trắng ngần không kém gì phụ nữ. Các cơ bắp cuộn tròn đầy chắc nịch và vòm ngực đang phập phồn lên xuống tạo thành một dáng vẻ mê ly chưa từng có. Gương mặt lạnh lùng không một góc chết của anh nhìn cô càng làm cho cô không khỏi rung động. Tim cô lúc này đập loạn nhịp nhìn cơ bắp anh mà ngẩn người.

Thấy cô nhìn anh không trả lời, anh nhíu mày: “Em xem đủ chưa?” tính mặc áo khoác vào thì cô giật mình chợt nhanh nắm lấy cánh tay anh: “Tay anh bị thương rồi, vết thương đang sưng tấy. Anh… đợi tôi một chút”.

Không đợi anh ngăn cản, cô liền chạy đi nhanh như gió tới chỗ cửa hàng tiện lợi Seven Eleven gần đó để mua một ít băng dán và thuốc khử trùng cho anh. Trên đường đi ngang hiệu sách này cô đã nhìn thấy nó rồi nên chỉ trong chốc lát cô đã mang tới một túi thuốc nào bông gòn, nào thuốc khử trùng, băng dán cho anh.

Thấy cô trở lại vừa gặp anh đã chống tay vào đầu gối thở hổn hển. Trên tay là một túi thuốc của cửa hàng tiện lợi. Trông cô mệt anh cũng xót lòng nhưng trong lòng thì đang ngập tràn ấm áp. Đã diễn kịch thì phải cố diễn cho giống vậy. Cô lại gần kéo anh lại chỗ bàn đọc sách, chậm rãi thoa thuốc khử trùng cho anh. Khuỷu tay anh tróc một lớp da vẫn đang rướm máu, nếu không xử lý sớm sẽ bị nhiễm trùng mất. Vừa lau vết thương vừa thổi nhè nhẹ vào để không bị rát, nghĩ lại có chút hối hận, vừa rồi mình ra tay có hơi mạnh quá chăng?: “Xin lỗi… nếu đau hãy nói, tôi sẽ làm nhẹ tay hơn”.

Nhìn cô rửa vết thương cho anh rất dịu dàng, tim anh bất giác đã rung động. Cảm giác rất ngọt ngào và ấm áp chỉ mong có thể dừng lại ngay vào lúc này. Vài sợi tóc trên vai cô khẽ rơi xuống, anh đưa tay vén nhẹ lên tai cô. Khóe miệng cong lên cười mãn nguyện.

Cô giật mình nhìn anh đang nhìn cô cười khó hiểu, lúng túng trước cái nhìn đó cô thật sự rất xấu hổ. Nụ cười của anh càng thêm ấm áp, lúc này nhìn anh cười trông anh quả thật rất đẹp trai, giống như một thiên thần đang xuất hiện lúc hừng đông. Mặt cô nổi chút phiếm hồng: “Đừng nhìn tôi như thế, ngượng lắm…”.

Không cố che giấu sự e thẹn của mình, cô thốt lên anh nghe mà bật cười: “Em cũng biết xấu hổ?”.

Mặt đỏ tía tai, dẫu sao cũng là con gái đột nhiên bị người khác nhìn chăm chăm mình như vậy cũng rất là ngại ngùng, huống chi người đang nhìn cô chăm chăm đó lại là anh. Nén giận trong lòng, cô ấn mạnh đầu tăm bông đang lau vết thương cho anh. Bị bất ngờ có chút đau anh liền rên rỉ: “Đau… Em nhẹ tay thôi”.

Thỏa lòng cô giả vờ: “Xin lỗi…” rồi chăm chú rửa lấy vết thương cho anh.

Rửa xong cô lấy một miếng băng dán cẩn thận băng lại chỗ khuỷu tay cho anh, lúc băng còn thổi phù phù vài cái để giảm bớt đau. Anh nhìn cô trìu mến, có lúc cô ương bướng cũng có lúc cô rất dịu dàng. Đặt tay lên vai gáy cô nhanh như chớp anh liền thả xuống một nụ hôn trên trán. Không một chút phòng bị, cô giật mình đẩy anh ra. Nắm chặt tay cô đang vùng vẫy, đôi mày anh vẫn chau lại nhìn cô: “Có phải em nên chịu trách nhiệm cho vết thương của tôi không?”.

- “Tôi đã giúp anh xử lý và băng lại vết thương rồi. Lời xin lỗi cũng đã nói và cũng đã chịu trách nhiệm về mình nên không cần phải chịu thêm trách nhiệm gì về anh nữa” cô quay đầu về hướng khác để tránh ánh nhìn xấu hổ của mình.

- “Đó là việc em phải làm nên cái đó không tính. Em có biết đắc tội với tôi sẽ chịu hậu quả là gì không?” anh nhìn cô lạnh lùng đầy hâm dọa, càng siết mạnh hai tay cô anh nhướng người để đầu mình xích lại gần đầu cô hơn.

Lấy oán báo ơn, tay không thể lay động cô càng hoảng sợ lắc đầu né tránh sợ anh hôn mình hét lên: “Anh… anh muốn làm gì. Anh đừng có quá đáng”.

- “Em xem em làm tôi như thế mà còn nói tôi quá đáng. Tôi còn có thể quá đang hơn nếu em muốn” anh ta cười giễu cợt vẫn muốn trêu đùa cô thêm nữa, cố ý kéo đầu cô lại gần mặt anh hơn.

Cô co ro người lại, miệng lắp bắp hoảng sợ: “Anh… đừng có làm bậy. Anh muốn gì?”

Lúc này anh như được hả dạ một chút, kéo đầu cô sát vào mặt mình thì thầm: “Mời tôi ăn một bữa, tôi sẽ không tính sổ với em nữa”.

Gặp phải tên biến thái này cô không dám thét lên vì anh ta đường đường cũng là một giám đốc của một tập đoàn có tiếng, cô còn đang phỏng vấn anh cũng không muốn làm chuyện cho cả hai phải mất mặt. Vùng vẫy, chống cự với anh cũng không thể làm gì được cô chỉ đành thỏa hiệp: “Được… được. Tôi đồng ý với anh. Giờ anh thả tay tôi ra là được rồi chứ ?”.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.