Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 705 chữ

Edit: Moon Có lẽ Lương Bình căn bản không nhịn được khí tức thanh xuân trên cơ thể nữ nhi, hai người ôm thành một đoàn. Nghĩ nghĩ, Lương Bình nghĩ tới ngày mai phải đem nữ nhi đưa qua bên kia, đau lòng khó nhịn. Hắn lại liên tưởng đến lúc trước Bách Hợp cũng người khác gặp gỡ, nhịn không được lại đem Lương Tình áp ở dưới thân.

Mà Lương Tình cũng như do bị bức phải tách người yêu, khóc hô nói: “Ba ba, yêu ta đi. Ta không muốn rời người, người sau này nhất định phải tới nhìn ta…”
Hai người một đêm điên cuồng không ngừng. Ngày hôm sau, Lương Tình suýt chút nữa không thể đi đến. Thừa dịp sắc trời còn chưa sáng rõ, Lương Bình cố nén bất an, nhìn xe còn ít dầu, nghĩ đến khoảng cách đến nhà Bách Hợp không gần. Đêm qua Tình Tình tiểu bảo bối mới bị hắn thương yêu quá, lúc này nàng toàn thân bủn rủn, căn bản không thể đi bộ. Bởi vậy, Lương Bình chuẩn bị lái xe đưa nàng đi, còn xăng không đủ trở về, lúc đó hắn nhờ Bách Hợp mua hộ một ít hoặc cấp cho hắn một ít tiền. Nghĩ đến tình cảm phu thê, nàng hẳn không nên không đồng ý đi?

Nghĩ đến đây, Lương Bình không chút do dự quyết định muốn thương tiếc nữ nhi.

Lúc hai người tới nhà Bách Hợp, trời mới vừa sáng. Sáng sớm liền bị người đánh thức, Bách Hợp trong lòng thập phần không thoải mái. Lúc nhận được điện thoại của Lương Bình, gương mặt liền lạnh lung, không chải đầu đánh răng, liền áo ngủ cũng không đổi, trực tiếp xuống, ý tứ là đợi lát sau khi trở về còn muốn ngủ tiếp.

Lương Bình nhìn bộ dáng này của nàng, cũng không biết là bởi vì phải cũng nữ nhi tách ra, hay là vì bộ dáng nhếch nhác của hai cha con. Hắn hết sức bất mãn nhìn bộ dáng nhàn nhã của Bách Hợp. Nhìn nàng ngủ được, trong lòng hắn càng không thoải mái, vẻ mặt hiện lên lo lắng: “Tình Tình lúc này còn chưa ăn điểm tâm. Ngươi cái dạng này. Chẳng lẽ không chuẩn bị ra mua cho nàng bữa cơm sáng sao?”
Hai người làm phu thê mười tám năm, trong lòng Bách Hợp hận hắn, không ở nhà làm cơm, đều luôn mang theo nữ nhi ra ngoài ăn. Nàng vọng tưởng dẫn nữ nhi lánh xa chính mình, cũng không ngờ mục tiêu đã định trước, Tình Tình nên là của mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lương Bình mới dễ nhìn một chút. Bách Hợp vẻ mặt phiền chán, liếc nhìn Lương Bình một cái, nhìn thấy nữ nhi cúi thấp đầu bên cạnh. Qua đây một hồi như vậy, đến một câu mẹ cũng không chào chính mình, trong lòng càng cảm thấy phiền chán.

Tuy nói, tuổi chân chính của nàng so với Lương Tình cũng không hơn là mấy, cũng không muốn chiếm tiện nghi của mẹ nàng, nhưng cũng đã xuyên đến thân thể này. Nếu như Lương Tình thức thời một ít, nàng cảm thấy mềm lòng, không chừng còn làm cho nàng dễ chịu một ít. Nhưng cỗ thân thể này sinh dưỡng Lương Tình nhưng nàng lại không nhớ ơn sinh dưỡng, Bách Hợp với nàng tự nhiên cũng không khách khí càng không coi nàng là nữ nhi. Kỳ thực như vậy tốt hơn, miễn cho lúc ấy mình không đành lòng trả thù.
“Ta không có nữ nhi như nàng. Ta thế nhưng sinh ra một oan nghiệt. Ta chỉ nhận nuôi nàng một khoảng thời gian. ta chỉ cho ngươi nửa tháng, bằng không ta liền đem nàng đuổi đi.” Còn muốn cho mình mua cơm sáng cho nàng. Nghĩ cũng thật hay. Nhìn Lương Tình vẻ mặt xuân ý, nghĩ cũng biết tối qua hai cái cha và con gái đã làm gì. Còn muốn chính mình mua cho nàng cơm sáng. Này đôi cẩu nam nữ cũng không biết xấu hổ dám nói ra.
Bạn đang đọc Cha Và Con Gái Văn Thế Giới của Hoàn Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoonAnnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.