Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Chapter 3: Không manh mối

Yunho đã tìm được cách giải cho câu hỏi khó ấy và về chỗ của mình: “Cậu hiểu chưa?”

Tôi gật đầu: “Tớ phải về đây”

Nhanh chóng thu xếp lại sách vở và rời khỏi căn hộ của Yunho, tôi bước ra ngoài và đóng cửa lại. Bình tĩnh được một lát, tôi vào bếp, quyết định tự làm bữa trưa vào ngày mai vì không có tiền để mua chúng ở trường. Tôi chuẩn bị mọi thứ và cất vào trong tủ lạnh để dùng vào ngày mai.

Làm món trứng chiên với cơm, cùng xúc xích, một lát sau, tôi đặt hộp cơm trưa vào tủ lạnh và đi ngủ. Tôi nằm xuống giường, gọi điện cho ba mình, ông muốn tôi có mặt tại bữa trà vào Chủ nhật tuần này.

Sau khi nói chuyện với ba, tôi gác máy và chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.

Giật mình vì tiếng đồng hồ báo thức, tôi vội mở mắt, đã đến giờ chuẩn bị để tới trường, dù vẫn còn buồn ngủ nhưng tôi phải dậy nhanh thôi. Nhanh chóng đứng lên và đi vào bếp, tôi lấy chai nước uống một hơi dài, rửa mặt đánh răng trước khi quay lại phòng ngủ thay quần áo với bộ đồng phục.

Tôi chuẩn bị cặp sách và mang theo hộp cơm trưa. Vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã trông thấy Yunho đứng trước cửa, mỉm cười với tôi: “Chào buổi sáng, tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau tới trường đấy”

Tôi gật đầu: “Buổi sáng tốt lành nhé!”

Tôi bắt đầu cảm thấy nóng trở lại khi chúng tôi đi gần nhau. Một chiếc xe màu đen đang đứng chờ ở ngoài, là Park Yoochun đang đứng nói chuyện với Junsu:

Chúng tôi đi tới và nghe được cuộc nói chuyện giữa họ:

“Để anh giải thích đã”

“Không cần phải thế đâu!”

“Junsu, đợi đã…”

“Đừng gọi cho em nữa”

“Nói chuyện đã nào!”

“KHÔNG!”

Junsu quay lại, trông thấy tôi và Yunho đang đứng đó nhìn, cậu ấy đi về phía tôi và nói: “Hyung, buổi sáng tốt lành nhé!”

Tôi gật đầu, Junsu trông vẫn còn bối rối, cậu ta vội kéo tôi đi: “Đi nào, đến trường thôi”

Tôi đến trường cùng Junsu và Yunho, Yoochun tiếp tục nhìn theo chúng tôi trong chiếc xe của mình, nhưng Junsu đã phớt lờ coi như không trông thấy điều đó. Khi vừa tới trường, tôi cất tiếng hỏi Junsu: “Chuyện sáng nay là sao vậy?”

Junsu nhìn tôi: “Không có gì đâu”

Vài giây sau, khi Yoochun vừa bước vào lớp, Junsu đứng dậy và đi ra ngoài. Yoochun thở dài, ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh cửa sổ.

Changmin cũng vừa đến: “Chào buổi sáng các anh!”

Tôi mỉm cười: “Chào”

Changmin nhìn tôi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi thở dài: “Có chuyện gì đó giữa Junsu và Yoochun ấy”

Changmin nhìn tôi: “Ồ chuyện đó… em chỉ biết là họ chơi thân với nhau từ nhỏ nhưng đột nhiên Junsu quyết định rằng anh ấy không muốn chơi với Yoochun nữa và bắt đầu phớt lờ anh ấy”

Tôi nhìn Yunho – người cũng đang bối rối như tôi, nhưng cậu ấy không nói bất cứ điều gì, chỉ thở dài và nhìn ra cửa sổ.

Junsu không quay lại lớp cho đến khi chuông reo, cậu ấy không nói chuyện với bất kỳ ai kể cả lúc ăn trưa. Cậu ấy đã chạy ra ngoài khi thấy Yoochun vào lớp.

Tôi đến sân bóng đá với Yunho và Changmin. Chúng tôi ngồi xuống nền cỏ xanh để ăn trưa cùng nhau. Tôi mở hộp cơm của mình và bắt đầu ăn, bữa trưa hôm nay rất tuyệt. Trông thấy Changmin nhìn vào hộp cơm của mình, tôi mỉm cười: “Muốn ăn không?”

Cậu nhóc khẽ gật đầu, bắt đầu ăn vội vã: “Ngon quá”

Tôi mỉm cười, nhìn Yunho trong khi cậu ấy đang đọc một cuốn sách: “Yunho ah, hôm nay cậu cũng đi làm phải không?”

Cậu ấy nhìn tôi: “Ừ, sau giờ học. Có gì không?”

Tôi cười: “Tớ cũng đi vào lúc đó. Chúng ta cùng đi nhé?”

Yunho gật đầu: “Chắc chắn rồi!”

Changmin nhìn chúng tôi: “Hai anh làm việc cùng nhau sao?”

Yunho gật đầu: “Ừ, ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh gần trung tâm mua sắm ấy!”

“Ồ, chỗ đó gần nhà anh Junsu mà”

“Ừ, bọn anh sống cùng một tòa nhà”

Changmin gật đầu và tiếp tục ăn, Yunho tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, bỗng dưng đánh một tiếng thở dài: “Yunho à, khi nào chúng ta sẽ gọi thợ sửa ống nước?”

Yunho nhìn tôi: “Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên đấy, sau giờ học tớ sẽ gọi cho bạn tớ, cậu ấy biết sửa nó đó”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn nhé!”

Ngày hôm đó trôi qua thật chậm, thậm chí tôi đã ngủ gật trong lớp học vào giờ Lịch sử…

Tôi cảm thấy như có ai đó đang khẽ lay vai mình, vừa mở mắt, tôi thấy Yunho đang nhìn mình: “Tỉnh ngủ chưa? Sắp đến giờ đi làm rồi kìa”

Tôi gật đầu và đỏ mặt. Yunho cúi mặt gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Cất sách vở vào cặp, tôi bước cạnh Yunho và ra khỏi lớp. Chúng tôi đi trên phố cho tới khi nghe thấy tiếng ai đó đang tranh cãi, thì ra là Junsu và Yoochun đang cãi nhau:

“Tôi đã bảo anh là để cho tôi yên mà?”

“Cho anh giải thích đã?”

“Không cần!”

“Su…anh không có ý như vậy mà”

“Tôi không quan tâm”

“Chẳng có chuyện gì xảy ra hết!”

“Đấy không phải việc của tôi”

“Có đấy”

“Hãy nghe anh nói, chỉ 5 phút sau, sau đó em tự quyết định cũng được”

“Không!”

“Anh sẽ không đi đâu cả”

“Tôi gọi cảnh sát đấy nhé!”

“Em bảo sao cơ?”

“Cút ngay cho tôi!”

Đột nhiên Junsu bỏ chạy, hình như cậu ấy đang khóc. Yoochun cố gắng đuổi theo nhưng Junsu chạy quá nhanh. Cậu ta đứng nhìn Junsu và thở dài: “Anh sẽ khiến em phải quay lại… Su à”

Tôi nhìn Yunho – người đang đứng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra giữa họ vậy nhỉ?”

“Tớ cũng chịu”

Yunho nhún vai, tiếp tục đi, còn tôi vội vã bước theo cậu ấy. Chúng tôi tới nhà hàng, vào phòng thay đồ và mặc tạp dề vào. Vừa bước ra ngoài thì đã gặp anh quản lý đứng đó: “Được rồi, hôm nay Yunho làm việc ở quầy nhé. Còn Jaejoong thì dọn dẹp chỗ này!”

Tôi cau mày, hơi bực bội vì muốn được làm việc cùng Yunho, nhưng biết là điều đó không thể được. Cầm cây chổi lên, tôi bắt đầu lau sàn một cách uể oải. Tôi chẳng còn hứng thú để làm gì nữa, vả lại, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cây chổi này thì làm sao biết cách sử dụng nó chứ? Tôi bắt đầu lau sàn theo hình vòng tròn…

Đột nhiên tôi nhìn thấy hai cánh tay của ai đó đang nắm tay mình, tôi quay lại, đó là Yunho – cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Cậu làm thế là sai rồi”

Yunho bắt đầu lau sàn, còn tôi thì nghe rõ tiếng tim mình đập ngày một nhanh hơn, cậu ấy đứng rất gần tôi… Một phút sau, Yunho lùi lại và nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm tiếp đi!”

Tôi gật đầu, bắt đầu lau lại theo cách mà Yunho vừa hướng dẫn. Cậu ấy gật đầu ra vẻ hài lòng và quay lại phía quầy bar, sau đó, tôi vò một miếng bọt biển và bắt đầu lau bàn, khiến tất cả những thức ăn thừa trên bàn vương vãi hết xuống sàn nhà.

Tôi thở mệt nhọc vì lại phải lau sàn một lần nữa… Đột nhiên tôi cảm thấy Yunho đang đứng bên cạnh mình: “Nhìn nhé!”

Yunho lấy một chiếc hộp màu xanh và gạt tất cả thức ăn thừa vào trong đó. Sau đó cậu ấy lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước xà phòng, nhúng miếng bọt biển vào đó rồi lau bàn. Cuối cùng là dùng một chiếc khăn khô để lau lại lần nữa. Làm xong, Yunho quay sang nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm được rồi chứ?”

Tôi gật đầu và bắt đầu làm theo, bốn tiếng sau, chúng tôi được nghỉ và đến giờ ăn tối. Lúc đó, Yunho phải ngồi ăn một mình bởi tôi còn bận lau sàn…

Sau giờ làm, Yunho và tôi cùng về nhà. Cậu ấy đã gọi một người bạn tới sửa giúp tôi đường ống nước trong phòng tắm và nói rằng phải thay một số ống vì nó đã quá cũ.

Tôi nhìn cậu ấy: “Mất khoảng bao nhiêu tiền để sửa vậy?”

Yunho suy nghĩ khoảng một giây: “Khoảng 100.000 won” (Trans: ~100$)

Tôi do dự, dù biết phải sửa đường ống nước, nhưng bây giờ tôi không có tiền. Có lẽ phải đợi đến cuối tháng khi nhận được lương thì tôi mới có thể sửa nó được…

Bạn đang đọc Chàng Hoàng Tử Cải Trang của bloodyrose
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.