Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 419

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Sau khi Hàn Tam Thiên đi, hội viên vẫn còn đang đắc ý tranh công, Vương Mậu không nghe nổi đám người này tự biên tự diễn, trở lại văn phòng gọi điện cho Thiên Xương Thịnh.

Việc này tới quá đột ngột, Vương Mậu phải hỏi Thiên Vương Thịnh thử xem đến cùng là tình huống gì, có lẽ ông nhận thức sai về Hàn Tam Thiên cũng không chừng.

"Cậu ta đồng ý?" Sau khi Thiên Vương Thịnh nhận được điện thoại, vẻ mặt ngoài ý muốn, Hàn Tam Thiên vậy mà lại đổi ý.

"Đúng vậy, thế nên tôi mới muốn hỏi ông một chút, đây là có chuyện gì, có phải cậu ta không giống loại người mà ông nghĩ hay không?" Vương Mậu nghi ngờ nói.

Suy đoán của Thiên Vương Thịnh về thân phận của Hàn Tam Thiên tuyệt đối không thể nào sai lầm, Thi Tinh và Nam Cung Thiên Thu thật sự đích thân xuất hiện ở khu biệt thự Đỉnh Vân.

"Sẽ không, tôi rất chắc chắn," Thiên Xương Thịnh nói.

"Vậy thì kỳ lạ, bọn họ đi uy hiếp Tô

Nghênh Hạ, nếu Hàn Tam Thiên thật sự lợi hại như vậy thì không thể nào thỏa hiệp được." Vương Mậu nói.

Nghe thấy ba chữ Tô Nghênh Hạ, Thiên Xương Thịnh lập tức nở nụ cười.

"Ông cười cái gì?" Vương Mậu hỏi.

"Không cần đoán mò, nếu chuyện này liên lụy tới Tô Nghênh Hạ thì hiểu được rồi, dù sao ba năm nay cậu ta chưa từng để ý thanh danh của mình, tất cả chuyện này đều là vì Tô Nghênh Hạ, có lẽ, cậu ta có suy nghĩ khác, nhưng tốt nhất là ông nên nhắc nhở đám người ở hiệp hội, lần này

Hàn Tam Thiên không tìm bọn họ tính sổ là vì bọn họ không chạm vào điểm mấu chốt của Hàn Tam Thiên, nếu như bọn họ muốn được voi đòi tiên, ai cũng không tránh được." Thiên Vương Thịnh nói.

"Haiz, tôi chẳng muốn suy nghĩ, chỉ cần cậu ta chịu tham gia trận đấu là được." Vương Mậu thở dài, nghĩ nhiều chuyện quanh co như vậy cũng vô dụng, hơn nữa cũng chẳng liên quan nhiều tới ông ta, thay vì lãng phí đầu óc vào việc này còn chẳng bằng cải thiện bản thân một chút.

Sau khi cúp điện thoại, Thiên Vương Thịnh vẻ mặt cảm thán, Hàn Tam Thiên

càng cho thấy vì Tô Nghênh Hạ mà ngâm ngầm chịu đựng, điều này đã nói lên Thiên Linh Nhi càng không có cơ hội.

Thật ra điều này Thiên Vương Thịnh đã sớm nhận thức rõ ràng, chẳng qua trong lòng còn ôm một tia may mắn và ảo tưởng, nhưng sau chuyện này, Thiên Xương Thịnh hoàn toàn hiểu rõ, bất kể Thiên Linh Nhi cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng

"Đáng thương cháu gái cưng nhà mình, lần này té ngã, có thể rất mất mặt." Thiên Xương Thịnh lầm bầm lầu bầu nói.

"Ông nội, ông nói gì đó?" Thiên Linh Nhi phờ phạc bước tới.

Thiên Vương Thịnh lập tức lắc đầu, bảo: "Không có gì, sao hôm nay cháu không đến trường?"

Hiện tại tất cả tâm tư của Thiên Linh Nhi đều đặt trên người Hàn Tam Thiên, nào còn tâm tư đi học, nói: "Không đi, không muốn lên lớp, chuyện gì cũng không muốn làm, tận thế cũng tới rồi."

Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh cười khổ, bây giờ cô đã cảm thấy tận thế, đến khi cô

chính thức nhận rõ sự thật, như vậy sẽ là tâm trạng gì.

"Chẳng lẽ trong trường không có nam sinh thích cháu sao?" Thiên Vương Thịnh hiếu kỳ hỏi.

"Đương nhiên là có, một đống thích cháu, nhưng sao bọn họ có thể so sánh với Hàn Tam Thiên được chứ, cả đám giống như trẻ con." Thiên Linh Nhi lẩm bẩm nói.

"Hàn Tam Thiên cũng không ưu tú lắm, muốn tìm một người tốt hơn cậu ta cũng không phải chuyện khó." Thiên Vương Thịnh thủ dẫn dắt Thiên Linh Nhi đừng

đặt trọng tâm lên người Hàn Tam Thiên, nhưng tính toán của ông hiển nhiên không thể thực hiện.

Chuyện mà Thiên Linh Nhi đã nhận định, nếu không phải đầu rơi máu chảy, làm sao quay đầu lại.

"Ông nội, không phải ông luôn rất ủng hộ cháu đấy ư? Hôm nay ông làm sao vậy?" Thiên Linh Nhi nghi ngờ hỏi.

Đây là một thời cơ tốt, Thiên Vương Thịnh có thể nói rõ ràng ra để Thiên Linh Nhi biết khó mà lui.

Nhưng cô bé này là cháu gái ông yêu thương nhất, Thiên Vương Thịnh không đành lòng làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

Thiên Vương Thịnh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời đã lên đến cổ họng trở lại.

"Đương nhiên ông nội ủng hộ cháu, chỉ là không muốn thấy cháu buồn bực cả ngày." Thiên Vương Thịnh nói.

"Ông nội." Thiên Linh Nhi lém lỉnh bước đến bên cạnh Thiên Vương Thịnh, vậy mà chủ động giúp Thiên Vương Thịnh mát xa

vai.

Cả người Thiên Vương Thịnh mất tự nhiên, đột nhiên Thiên Linh Nhi tốt với ông như vậy, nhất định không phải chuyện gì tốt.

"Khụ khụ, cháu gái bảo bối của ông, muốn nói gì cứ nói thẳng đi, đột nhiên cháu tốt với ông nội như vậy, ông nội không quen cho lắm." Thiên Vương Thịnh lúng túng nói.

"Ông nội, thật ra cách khiến cho cháu vui vẻ rất đơn giản, chỉ xem ông có chịu hay không thôi." Thiên Linh Nhi nói.

"Cách gì?" Thiên Vương Thịnh hỏi.

"Thí dụ như, dùng danh nghĩa của ông, mời Hàn Tam Thiên ăn cơm, cháu thừa dịp ăn ké một bữa, vậy cháu sẽ thấy rất vui luôn." Thiên Linh Nhi cười nói.

Thiên Vương Thịnh thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải chuyện gì khó, nếu không chòm râu của ông lại khó giữ được.

"Được, ông nội lập tức hẹn cậu ta."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.