Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 442

Phiên bản Dịch · 1129 chữ

Thích Y Vân thấy rất rõ ánh mắt nghi ngờ vừa rồi của Hàn Tam Thiên, trước đó Hàn Tam Thiên có hoài nghi về cô ta, Thích Y Vân có thể cảm nhận được. Mà bây giờ Đông Hạo làm chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến Hàn Tam Thiên càng cảnh giác với cô ta.

Thích Y Vân đánh răng rửa mặt, đeo kính thay quần áo xong đi xuống tầng ba khách sạn.

Sau khi giết người, Đông Hạo cũng không có gì khác thường, đối với gã mà nói đây chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa. Ở nước Mỹ có rất nhiều con ruồi vo ve

bay quanh Thích Y Vân đều chết trong tay gã. Đối với Đông Hạo mà nói, bảo vệ Thích Y Vân là nhiệm vụ trọn đời, hơn nữa ngoài gã ra, gã không cho phép bất kỳ người nào đến gần Thích Y Vân.

Nếu không phải Thích Y Vân đã cảnh cáo gã, ngay cả Hàn Tam Thiên gã cũng sẽ giết!

"Cô chủ." Sau khi mở cửa thấy Thích Y Vân, Đông Hạo cười gọi.

Thích Y Vân đi vào phòng, trong nháy mắt đóng kín cửa, một bạt tai đánh thẳng vào mặt Đông Hạo, mấy vết máu do móng tay

cào ra nhìn thấy mà giật mình.

"Nếu anh cảm thấy không muốn nghe lời tôi, muốn làm gì thì làm thì anh cút đi." Thích Y Vân lạnh giọng nói.

"Cô chủ, loại rác rưởi đó bắt nạt cô, bọn họ đáng chết." Đông Hạo cúi đầu, cắn răng nghiến lợi nói.

"Bọn họ có chết hay không là do tôi định đoạt, anh là thứ gì, dám làm chủ thay tôi." Thích Y Vân lại vung một bạt tai đánh lên mặt Đông Hạo.

Vết thương chảy máu, nhưng Đông Hạo

còn không nhíu mày lấy một cái, nói: "Cô chủ, tôi chỉ giết hai người thôi mà."

Thấy Đông Hạo vẫn mang dáng vẻ không hối cải, không biết mình sai ở đâu như cũ, tay Thích Y Vân không ngừng lại, bạt tai hết cái này đến cái khác đánh lên mặt Đông Hạo.

Đông Hạo không hề nghiêng mặt, hơn nữa lại còn cam tâm tình nguyện.

"Chỉ cần cô chủ vui, cho dù đánh nát mặt Đông Hạo cũng không sao cả." Đông Hạo nói.

Tay Thích Y Vân đã đỏ bừng, đây là do bị lực phản lại.

Đông Hạo thấy vậy, vội vàng ngăn cản Thích Y Vân, nói: "Cô chủ, để tôi tự làm."

Tự bạt tai, tiếng vang tới nhức tai, Đông Hạo không hề ra tay lưu tình.

Thích Y Vân cũng không ngăn cản, mắt lạnh nhìn mọi chuyện, cho đến khi khỏe

miệng Đông Hạo chảy ra máu đỏ tươi mới lên tiếng: "Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nếu anh lại không nghe lệnh, tôi sẽ bảo cha gọi anh về."

"Cảm ơn cô chủ." Đông Hạo khom người cúi đầu, gò má bị đánh sưng vù, biểu cảm vẫn là mặt đầy cảm kích.

Thích Y Vân cảnh cáo nói: "Hàn Tam Thiên vô cùng quan trọng đối với tôi, nếu anh cản trở từ trong, tôi sẽ đích thân giết anh."

Đông Hạo nghe được câu này, mặt đầy vẻ không cam lòng, nói: "Cô chủ, nếu như cô cần một con cờ, tôi còn hữu dụng hơn anh ta, hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."

"Anh?" Thích Y Vân khinh thường nhìn Đông Hạo, nói: "Ngoài đánh đấm ra thì anh còn có bản lĩnh gì, chuyện của nhà họ Thích có thể giải quyết dựa vào nắm đấm hay sao? Chẳng lẽ anh còn có thể đánh cả hoàng thất?"

Đông Hạo cắn răng, trừ hai nắm đấm ra đúng là gã không có bản lĩnh gì khác, cũng không đánh vào hoàng thất nước Mỹ được, nhưng Hàn Tam Thiên thì sao? Anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, dựa vào cái gì mà được cô chủ coi trọng.

"Cô chủ, càng kỳ vọng vào anh ta thì thật vọng cũng sẽ càng lớn." Đông Hạo nói.

Thích Y Vân cười nhạt, nói: "Tôi có thể khẳng định anh ta sẽ không khiến tôi thất vọng, bởi vì chúng tôi là cùng một loại người, tôi có thể ngửi ra sự khác biệt người khác từ trên người anh ta, anh ta và tôi chẳng qua cũng vì mục đích nào đó mà ẩn nhẫn."

"Là vì Tô Nghênh Hạ sao?" Đông Hạo nói.

Sắc mặt Thích Y Vân lạnh lẽo, nói: "Tô

Nghênh Hạ thì sao, lòng háo sắc của đàn ông rất dễ giao động, chỉ cần anh ta có thể giúp đỡ nhà họ Thích, trong sạch của tôi giao cho anh ta thì có sao."

Lồng ngực Đông Hạo thiêu đốt lửa giận không thể át nỗi, sao cô chủ có thể bị thứ người như vậy chạm vào chứ!

Nhưng thái độ của Thích Y Vân kiên định, Đông Hạo biết nếu như gã giết Hàn Tam Thiên, như vậy cả đời sẽ không thể đi theo bên cạnh Thích Y Vân.

Gã phải nghĩ cách khiến Thích Y Vân biết Hàn Tam Thiên không phải người được

chọn thích hợp nhất, chính gã mới là người đó.

Trong phòng Hàn Tam Thiên, ăn xong bữa sảng Vương Mậu mang tới. Nhai như nhai sáp, cũng không phải là bữa sáng không ngon, mà là trong lòng Hàn Tam Thiên có chuyện, không có ham muốn thưởng thức mỹ vị.

"Tam Thiên, cậu đang lo chuyện thi đấu à?" Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hàn Tam Thiên, Vương Mậu hỏi. Thi đấu kiêng kỵ nhất là lo lắng và mất bình tĩnh, ông ta biết đây là đầu Hàn Tam Thiên tham gia tranh giải, hơn nữa lại là giải lớn cao thủ

như rừng, căng thẳng cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng loại tâm tình này nhất định không thể kéo dài đến khi thi đấu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát huy năng lực.

"Không, thi đấu không có gì đáng lo." Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

Vương Mậu không biết trong lòng Hàn Tam Thiên đang nghĩ gì, nghe được câu này chỉ coi như Hàn Tam Thiên đang tự an ủi bản thân, nói: "Nếu không tôi nghĩ cách giúp cậu thả lỏng một chút."

"Ông Vương, tôi thật sự không sao, cuộc

thi với tôi mà nói rất đơn giản." Sau khi Hàn Tam Thiên nói xong đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Vương Mậu: "Ông Vương, lần tranh giải này Thượng Quan Hắc Bạch có tham gia không?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.