Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 734 chữ

Trong phòng khách sạn, Vương Mậu đã đi đặt vé máy bay, Thích Y Vân đối diện với Hàn Tam Thiên không nói lời nào thì thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô không rõ tại sao chỉ đi WC thôi, Hàn Tam Thiên lại cố ý thua trận.

Đúng vậy, là cố ý thua.

Những người kia do tin tưởng u Dương Tu Kiệt một cách mù quáng nên không nhìn thấy Hàn Tam Thiên cố ý, tình nguyện tin tưởng đòn sát thủ của u Dương Tu Kiệt bức Hàn Tam Thiên bị loạn, nhưng Thích Y Vân rất rõ năng lực của Hàn Tam Thiên, anh hoàn toàn không

có khả năng sẽ thua.

"Anh có biết thái độ bên hiệp hội cờ vây tại Thiên Vân sẽ đối với anh như nào khi thua trận thi đấu này không?" Thích Y Vân hỏi Hàn Tam Thiên.

"Tôi chưa bao giờ để những kẻ rác rưởi đó vào mắt, họ đối với tôi như nào, quan trọng à?" Hàn Tam Thiên khinh thường nói, anh biết sau khi trở về thành phố Thiên Vân, chắc chắn sẽ bị những hội viên đó chửi rủa, nhưng điều đó quan trọng sao?

Ở trong mắt Hàn Tam Thiên, thắng thua

không quan trọng, chỉ có sự an toàn của Tô Nghênh Hạ mới là nhất.

Nếu mấy lão già đó cứ dây dưa kiếm chuyện với anh, anh không ngại gây một cơ sóng lớn ở thành phố Thiên Vân.

"Thanh danh của anh ở Thiên Vân đã không tốt, giờ thua trận đấu sẽ càng bị người ta xem như một tên ăn hại." Thích Y Vân bất bình dùm Hàn Tam Thiên, bởi đây là cơ hội giúp anh thoát khỏi cái danh. vô dụng đó, hơn nữa Hàn Tam Thiên có thể làm được, nhưng anh lại cố tình thua.

Hàn Tam Thiên xua tay tỏ vẻ không sao,

hai chữ vô dụng trong mắt người khác chính là nhục nhã, nhưng với anh nó chẳng là gì.

Có vô dụng hay không, chỉ cần anh biết, Tô Nghênh Hạ biết là được, Hàn Tam Thiên chưa bao giờ để ý ánh mắt của người ngoài.

"Cô cho rằng tôi quan tâm tới cái này sao?" Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

"Vậy anh quan tâm cái gì?" Thích Y Vân hỏi.

"Nghênh Hạ, chỉ Nghênh Hạ mới có tư

cách để tôi quan tâm." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ?

Anh là chồng Tô Nghênh Hạ, quan tâm Tô Nghênh Hạ là chuyện bình thường, nhưng Tô Nghênh Hạ liên quan gì tới thi đấu? Hơn nữa Tô Nghênh Hạ cũng hy vọng anh thắng cuộc.

“Chẳng lẽ anh cho rằng Tô Nghênh Hạ hy vọng anh thua sao?" Thích Y Vân nói, lời này vừa nói ra, cô mới nhận thấy từ quan tâm Tô Nghênh Hạ là có ý khác, cô cau mày hỏi: "Nghênh Hạ làm sao?"

Trong mắt Hàn Tam Thiên lóe lên sự hung ác, nói: "Em ấy và Thẩm Linh Dao bị người ta bắt."

Nghe thấy thế, Thích Y Vân giận dữ, tuy cô trở mặt với Tô Nghênh Hạ vì Hàn Tam Thiên, nhưng chưa tới mức xé rách da mặt, trong lòng cô Tô Nghênh Hạ vẫn là người chị em tốt.

“Là Thượng Quan Hắc Bạch làm hả?” Thích Y Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trừ ông ta, còn ai nữa? Cái lão già đó, tôi nhất định phải khiến ông ta trả giá đắt."

Hàn Tam Thiên nói.

Thích Y Vân thở dài, thì ra vì Tô Nghênh Hạ nên anh mới Cố ý thua trận, người ta có thể hiểu cho cái kết quả đó, nhưng Thích Y Vân vẫn thấy bực bội.

Hàn Tam Thiên càng quan tâm Tô Nghênh Hạ, thì tỷ lệ cô cướp được Hàn Tam Thiên càng nhỏ, nếu so sánh tình cảm giữa hai người, dù Hàn Tam Thiên có thông qua khảo nghiệm của cô, cô cũng không có cơ hội đưa Hàn Tam Thiên về nước Mĩ, để Hàn Tam Thiên làm việc cho nhà họ Thích.

"Anh không để bụng việc chịu nhục như vậy vì Tô Nghênh Hạ sao?" Thích Y Vân hỏi.

"Bị cả xã hội chửi rủa thì đã sao?" Hàn Tam Thiên nhìn thẳng vào mắt Thích Y Vân, bình tĩnh nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.