Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 704 chữ

“Đ- mẹ, thằng này là ai vậy, mạnh thế."

"Mẹ nó, không nghĩ gặp phải thằng trong nghề, không thể bị đánh oan như thế được."

"Phá mẹ xe của nó đi, để nó biết hậu quả khi động tới chúng ta, xong rồi thì chạy thôi, sao thằng đó tìm được?"

Mấy gã này bị Hàn Tam Thiên đánh phục, nhưng khi Hàn Tam Thiên rời khỏi thì lại nảy ra ý định trả thù, phá xe xong chạy, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không thể tìm được bọn họ.

Đối với mấy thằng lưu manh như bọn họ, bị ăn hành mà không đòi lại mặt mũi, sau này sao có thể lăn lộn trên giang hồ nữa?

Đói bọn họ có thể trốn sau lưng người khác gặm bánh bao, nhưng trước mặt người khác mà mất hết thể diện thì thà bảo bọn họ chết đi còn hơn.

“Con mẹ nó, để thằng đó đi sửa xe cho đã."

“Phá xe nó đi.”

"Xem trong xe nó có gì không, mình

không thể chịu thiệt được."

Mấy gã cầm cục đá tới gần xe Hàn Tam Thiên.

Đúng lúc này có mười chiếc xe đỗ ngay trước tiểu khu, sau đó có hàng trăm người đồng loạt mở cửa bước xuống, khiến đám du côn sợ tới nhũn chân.

"Này...Mẹ nó sao kinh vậy, tiểu khu nhà chúng ta chọc tới ông lớn nào sao."

“Kia, kia không phải Lâm Dũng à?”

“Còn có Mặc Dương, đ- má, Mặc Dương

cũng tới!”

Lâm Dũng vừa xuống xe thì nhìn thấy đám lưu manh đứng cạnh xe Hàn Tam Thiên, tay còn cầm cục đá, hình như định làm chuyện xấu, anh ta lập tức đi tới, đây là xe của Hàn Tam Thiên, nếu xe bị người ta phả ngay trước mắt mình, anh ta nên chuẩn bị cuốn gói khỏi nơi này là vừa.

“Bọn mày làm gì đó?” Lâm Dũng tới trước mặt mấy người đó, lạnh giọng hỏi.

Đám lưu manh đối diện với Lâm Dũng sợ tới mức nói lắp.

"Anh, anh Dũng, bọn em không làm gì, bọn em vốn ở đây."

"Đúng vậy, đúng vậy, bọn em ở nơi này, nếu anh Dũng không tin, đi hỏi là biết

ngay."

"Anh Dũng, sao anh lại ở đây, xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Dũng hừ lạnh, nói: "Không liên quan tới bọn mày, bọn mày muốn động tới cái xe này thì tự xem bản thân mình có địa vị như nào rồi hãy làm."

Nói xong, Lâm Dũng ra lệnh với mấy người đằng sau: "Coi xe anh Tam Thiên cho cẩn thận, nếu cái xe này bị xước một đường thôi thì bọn mày chết chắc rồi đó."

"Vâng!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Đám lưu manh hoảng sợ nhìn Lâm Dũng.

Anh Tam Thiên!

Bọn họ không biết Tam Thiên là thần. thánh phương nào.

Nhưng bọn họ rõ người vừa chặn bọn họ lại chính là nhân vật lớn, vậy mà bọn họ còn muốn giở trò với người này.

Chức quyền tới nỗi Lâm Dũng cũng phải gọi bằng anh.

Có người nhát gan, bị dọa tới nhũn chân đứng không vững ngã bệt xuống đất.

Chờ sau khi Lâm Dũng đi, mấy người anh em còn lại vây quanh xe Hàn Tam Thiên,

không cho bất kì ai tới gần, giống như đang bảo vệ đồ quý giá.

Tô Hải Siêu tính cho Hàn Tam Thiên ba ngày chuẩn bị tiền, dù sao muốn có ngay một tỷ cũng khó, cần phải bán công ty nhà họ Tô xong vay ngân hàng có lẽ mới đủ, nhưng anh ta không ngờ Hàn Tam Thiên lại tìm tới đây nhanh như vậy.

Cửa bị đá văng, Tô Hải Siêu nhìn thấy Hàn Tam Thiên ngoài cửa thì cứng người, môi run run.

"Mày... Sao mày lại tới đây!" Tô Hải Siêu kinh hãi nói lắp.

Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ bị trói trong góc, sát khí bùng lên, anh không nói không rằng đi tới trước mặt Tô Hải Siêu, gạt gã ngã xuống góc tường, tay lấy ghế dựa đập vào người gã tới nát mới dừng lại.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.