Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 744 chữ

Lam nói: “Bớt giận, bớt giận, tức như thế làm gì, Hàn Tam Thiên cũng không phải người dễ chọc, chẳng lẽ bà quên chính cậu ta ép bà mình tự tử sao?"

Tưởng Lam thực sự hơi sợ chuyện này, dù sao Nam Cung Thiên Thu cũng treo cổ trước mặt bà, nhưng bà không hề sợ cậu ta sẽ làm gì mình, chỉ cần Hàn Tam Thiên có tình cảm với Tô Nghênh Hạ, vẫn muốn bên cạnh Tô Nghênh Hạ, như vậy Hàn Tam Thiên tuyệt đối không dám đối phó bà.

"Sợ cái gì, cậu ta thích Nghênh Hạ như thế, chẳng lẽ dám giết chúng ta sao?"

Tưởng Lam khinh thường.

Tô Quốc Diệu gật đầu, lời này cũng đúng, Hàn Tam Thiên làm nhiều như thế chẳng phải vì Tô Nghênh Hạ sao? Cậu ta đâu thể có lá gan xuống tay với cha mẹ của Tô Nghênh Hạ chứ?

"Nhưng bà đừng làm quá, phá hủy tình cảm của hai đứa, chưa chắc đã tốt với chúng ta đâu." Tô Quốc Diệu nhắc nhở.

“Yên tâm đi, tôi biết rồi, tôi chỉ cần cho cậu ta biết ai là chủ nhân trong cái nhà này thôi." Tưởng Lam nói.

Trong phòng bệnh, Hàn Tam Thiên không móc được tin tức gì từ miệng Tô Quốc Diệu, giờ Tô Nghênh Hạ cũng không chịu nói khiến anh thấy bất đắc dĩ.

"Nếu em không nói, anh gọi một cuộc điện thoại là biết ngay đó." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ biết Mặc Dương là bạn bè của anh, mà chuyện này cực kì đơn giản, cô không thể giấu nổi.

"Không phải chuyện lớn gì, công ty xảy ra chuyện thôi, anh an tâm nghỉ ngơi đi, em có thể giải quyết, chẳng lẽ anh không tin.

em sao?" Tô Nghênh Hạ cười nói.

Hàn Tam Thiên tin tưởng năng lực của Tô Nghênh Hạ, nhưng chuyện to nhỏ khác nhau, nếu vượt qua phạm vi năng lực của Tô Nghênh Hạ, em ấy giải quyết được sao?

Hơn nữa chuyện này tác động tới Tưởng Lam, hiển nhiên không phải chuyện nhỏ, Hàn Tam Thiên không muốn Tô Nghênh Hạ phải chịu áp lực một mình.

"Là chuyện của hiệp hội cờ vây kia sao?" Hàn Tam Thiên hỏi, trong tình hình hiện giờ, chỉ có đám già đó mới có thể gây

phiền phức cho Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ do dự một lúc rồi gật đầu nói: "Là Giang Phú muốn anh quỳ xuống xin lỗi ông ta, em không đồng ý."

Hàn Tam Thiên cười lạnh, quỳ xuống sao, lão già này có yêu cầu cao thật.

Nhà họ Giang cũng có quyền lực ở Thiên Vân, nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, bọn họ chỉ như con khỉ đang làm trò hề.

"Đây là cách giải quyết đơn giản nhất." Hàn Tam Thiên nói.

"Sao được." Tô Nghênh Hạ phản ứng kịch liệt khi nghe Hàn Tam Thiên nói thế: "Dù công ty có phá sản, em cũng không muốn anh quỳ gối trước mặt ông ta."

Những lời này khiến Hàn Tam Thiên cực kì hạnh phúc, Tô Nghênh Hạ có thể suy nghĩ cho anh, chẳng phải đó là chuyện hạnh phúc nhất sao?

“Xem ra anh quan trọng hơn công ty rồi." Hàn Tam Thiên nói.

“Đương nhiên.” Tô Nghênh Hạ không do dự nói, không mất một giây nào để suy

nghĩ.

Hàn Tam Thiên vẫy tay với Tô Nghênh Hạ, bảo cô ngồi xuống giường.

Tô Nghênh Hạ không rõ chuyện gì ngồi xuống hoi: "Sao thế?"

"Công ty có rất nhiều hợp tác, chắc giờ không có vấn đề, nếu em muốn anh nghỉ ngơi, vậy chờ xuất viện xong anh sẽ tới gặp mấy ông già đó." Hàn Tam Thiên nói.

Đây là tình huống Tô Nghênh Hạ muốn nhìn tới nhất, nhưng tình hình hiện tại không hề lạc quan như Hàn Tam Thiên

nghĩ, bởi vì Tô Hải Siêu chen chân, khiến công ty như một cái vỏ rỗng, trừ Chung Thu ra, không có một công nhân nào làm việc.

“Thật ra... còn một chuyện nữa.” Tô Nghênh Hạ ấp úng nói.

“Có chuyện gì?”

“Là Tô Hải siêu, anh ta lấy đâu ra 1 tỷ đầu tư, muốn mở công ty mới, kéo toàn bộ công nhân của công ty chúng ta sang bên đó." Tô Nghênh Hạ nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.