Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 751 chữ

Kẻ vô dụng bị thóa mạ tại Thiên Vân sao có thể là người nhà họ Hàn được?

Chuyện này khiến Vương mậu không thể tin, cũng không dám tin.

Sinh ra trong gia tộc lớn như thế, lại chịu

rể, nhẫn nhục suốt ba năm là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu ta... vì sao cậu ta muốn làm vậy? Nói khó nghe một chút, lấy địa vị của cậu ta, dù để nhà họ Thiên nương nhờ dưới trướng, ông cũng cam tâm đúng không." Vương Mậu nói.

Thiên Vương Thịnh bất mãn trừng mắt với Vương Mậu, nhưng không hề phản đối, bởi vì đây là sự thực, tuy nhà họ Thiên nắm quyền tại Thiên Bân, không có nghĩa

nhà họ Thiên không thể bước thêm một bước nữa, nếu có thể làm việc cho nhà họ Hàn, tuy sẽ bị trói buộc nhưng lại mang tới rất nhiều lợi ích mà ông không tưởng tượng nổi.

“Nếu biết tôi không cần cẩn thận như thế, vì không rõ cậu ta muốn làm gì, nên mới không dám tiết lộ thân phận của cậu ta." Thiên Vương Thịnh nói, trong suy nghĩ của ông, Tô Nghênh Hạ chỉ là một mục đích thôi, Hàn Tam Thiên không thể hy sinh như thế vì một người phụ nữ.

Làm con cháu hào môn, sao thiếu phụ nữ bên người?

Tuy Tô Nghênh Hạ xinh đẹp, nhưng không thể đẹp nhất thiên hạ, chỉ cần Hàn Tam Thiên đồng ý, cậu ta đương nhiên có thể lấy nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn Tô Nghênh Hạ.

“Vậy giờ bọn Giang Phú chẳng phải toi rồi?” Vương Mậu cảm thán nói.

Thiên Vương Thịnh khinh thường cười, nói: “Ông biết thừa đáp án còn hỏi tôi làm gì? Tôi không vừa mắt mấy lão già kia từ lâu rồi, mấy lão đó cho rằng tôi không biết họ bí mật đối phó nhà họ Thiên sao? Giờ

tự tìm đường chết là tốt rồi, tự giúp nhà tôi giải quyết phiền phức."

"Lão già này, ông lợi dụng Hàn Tam Thiên đối phó với bọn họ chứ gì, cho nên mới mặc kệ chuyện Hàn Tam Thiên, ông đúng là cáo già." Vương Mậu chợt hiểu, khinh thường nhìn Thiên Vương Thịnh.

“Ông đừng nói chuyện lung tung, tôi sao dám lợi dụng cậu ta, chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, Giang Phú tự mình tìm chết.” Thiên Vương Thịnh đắc ý nói.

Tính kế trên thương trường chính là chuyện bình thường, nhưng thực sự

Thiên Vương Thịnh không dám lợi dụng Hàn Tam Thiên, cũng không có lá gan đó.

"Giờ mấy lão già đó đang đắc ý nhỉ, chờ bọn họ biết thân phận của Hàn Tam Thiên, không biết có khóc tiếng màn không?" Vương Mậu lắc đầu, tuy ông không đồng tình cách làm của bọn Giang Phú, nhưng khi đoán được kết cục của bọn họ ông cũng phải than thở.

Phía bên Giang Phú thực sự đang đắc ý, trong thời gian một ngày, toàn bộ công ty hợp tác với nhà họ Tô dừng hợp đồng, mà mọi việc chỉ vì một câu nói của Giang Phú. Bọn họ cho rằng nhà họ Tô không

cơ hội xoay người, Tô Nghênh Hạ cũng phải trả giá đắt vì hành vi che chở Hàn Tam Thiên.

“Đàn bà vẫn là đàn bà, tóc dài não ngắn, không biết suy xét tình hình hiện tại của bản thân, bao che cho một thằng vô dụng thì làm gì, hiện giờ công ty không còn, Hàn Tam Thiên cũng không có chỗ để ăn bám rồi."

Trong một quán tư nhân, đám người Giang Phú đang tán phét với nhau.

"Lão Giang, ông vẫn như bảo đao, về hưu lâu như thế người ta vẫn phải cho ông

mặt mũi."

"Đó là đương nhiên, Giang Phú tôi năm đó một mình một cõi, có tiếng tàn nhẫn độc ác, mấy người kia sao dám vì cái nhà họ Tô hèn nhát kia đắc tội với tôi đâu, nhưng chuyện này chưa xong, cho dù công ty nhà họ Tô đã rơi vào tình huống này, Hàn Tam Thiên vẫn phải tới đây quỳ xin lỗi, thằng vô dụng đó làm chúng ta mất mặt, không thể cho qua dễ dàng như vậy được, tôi muốn cho cậu ta biết xã hội tàn khốc là như thế nào." Giang Phúc tàn nhẫn nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.