Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Thiên Vương Thịnh khinh bỉ trong lòng. Lão già này gây phiền phức thì gây đi, sao cứ phải tìm một lý do đàng hoàng chứ? Thật sự cho rằng ông không đoán ra được ông ta định làm gì sao?

"Tính cách của ông quá tranh cường hiếu thắng, lẽ nào tranh đấu nhiều năm vậy rồi ông còn chưa hiểu sao? Có lần nào ông không thua tôi đâu?" Thiên Vương Thịnh đắc ý nói.

Những lời này khiến cho sắc mặt La Bân trong phút chốc đã tối lại, cũng chính vì ông ta chưa từng thắng Thiên Vương Thịnh cho nên trong lòng mới nghẹn một

cục tức. Nếu cục tức này không phát tiết ra thì ông ta có chết cũng không nhắm mắt được.

Hơn nữa La Bân còn phải tính cho tương lại của La Húc Nghiêu. Nếu hai nhà La Thiên có thể kết thông gia sẽ có lợi ích rất lớn cho tương lai của La Húc Nghiêu sau này.

Đương nhiên, tự tâm này của La Bàn không chỉ có như vậy, ông ta biết rõ Thiên Xương Thịnh vô cùng coi trọng Thiên Linh Nhi, sau này nhất định sẽ có rất nhiều gia sản để cho Thiên Linh Nhi. Nếu Thiên Linh Nhi gả cho La Húc Nghiêu thì phần

gia sản này không phải sẽ thuộc về nhà họ La sao? Loại chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện này, La Bân đã mưu tính rất lâu rồi.

"Ông đừng có đắc ý như vậy, lần này tôi thắng chắc rồi. Mau kêu thằng nhóc lần trước ra đây đi, để cậu ta biết thế nào mới là cao thủ thực sự." La Bân nói, ông ta đã không thể chờ nổi để nhìn bộ dạng Hàn Tam Thiên bị đánh ngã trên võ đài rồi.

Lần trước nếu không phải do Hàn Tam Thiên ra mặt, ông ta làm sao có thể mất mặt được? Cho nên lòng hận thù của La Bân không chỉ dành cho Thiên Vương Thịnh mà còn cả Hàn Tam Thiên. Thậm

chí hận không thể triệt để phế Hàn Tam Thiên luôn.

"Cậu ấy là một người bạn của tôi, không phải người của võ quán, tôi lấy đâu ra tư cách tùy tiện ra lệnh cho cậu ấy?" Thiên Xương Thịnh nói.

Nghe vậy, La Bân vui vẻ cười nhạo nói: "Lão Thiên, ông đùa cái gì với tôi vậy? Thành phố Thiên Vân còn có người ông không dám ra lệnh sao? Không phải là ông sợ thua chứ?"

Thành phố Thiên Vân không thuộc về nhà họ Thiên, lời nói đại nghịch bất đạo thế

này, nhà họ Thiên cũng không dám tùy tiện nói năng lung tung. Nhưng với sức ảnh hưởng của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân này, nếu nói có người Thiên Xương Thịnh không sai bảo được thì đây đúng thật là một câu chuyện cười.

Trong thành phố Thiên Vân, có ai dám trái ý nhà họ Thiên?

Giang Phú tuy đã liên hợp một đám người trong giới kinh doanh muốn đối phó với nhà họ Thiên, nhưng chuyện này đã được âm thầm mưu tính nhiều năm vậy rồi mà cũng không thấy Giang Phú có hành động thực sự. Từ điểm này có thể nhìn ra được

sức uy hiếp của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân.

Nếu là trước kia, bản thân Thiên Vương Thịnh cũng không cảm thấy thành phố Thiên Vân có thể có người ông không dám sai bảo. Nhưng từ sau khi Hàn Tam Thiên đến đây, tình cảnh liền trở nên khác

trước.

Nhà họ Thiên chỉ lợi hại ở thành phố Thiên Vân thôi, nhưng nhà họ Hàn thì dù là ở Yên Kinh cũng có danh tiếng vang dội. Giữa hai người căn bản là không thể nào so sánh được.

"Tôi không đùa với ông đâu. Nhà họ Thiên cũng không phải hoàng đế, làm sao có thể muốn sai bảo ai thì sai chứ?" Thiên Xương Thịnh nói, đối với thân phận của Hàn Tam Thiên, ngay cả Thiên Linh Nhi cũng phải giữ bí mật, tất nhiên không thể nói với La Bân được.

"Xì, tôi biết ông sợ rồi, sợ thua khó coi quá đúng không? Ông yên tâm, tôi sẽ bảo cậu ta ra tay nương tình. Lão già nhà ông cũng thật là, thua một lần thôi mà, cũng "Lại dẫn người tới quấy rối rồi sao?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Dù sao thì em gái anh cũng bị người ta ức hiếp rồi, anh có đến hay không, tự

mình xem mà làm đi." Nói xong, Thiên Linh Nhi trực tiếp cúp máy luôn.

Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười. Từ sau khi Thiên Linh Nhi trở thành am cái anh sao có thể tùy tiện vì một lời nói mà bị chọc giận chứ?

"La Bân, ông cũng biết chúng ta đã ở tuổi này rồi, tranh cường hiếu thắng là chuyện thanh niên họ làm. Ông cố ý khiêu khích tôi cũng vô dụng thôi." Thiên Vương Thịnh nói.

La Bàn cắn chặt răng. Ông ta không dễ dàng gì mới dùng một khoản tiền lớn mời

được một cao thủ về, có thể sảng khoái mà báo mối thù mất mặt lần trước. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ được rằng, ngay cả cơ hội Thiên Vương Thịnh cũng không cho ông ta!

"Là ông không dám, hay là thanh niên phế vật kia không dám?" La Bân lạnh giọng nói.

"Ông La, anh ấy không phải phế vật." Thiên Linh Nhi không nhịn được mà lên tiếng nói giúp Hàn Tam Thiên. Tuy cô biết chuyện giữa mình và Hàn Tam Thiên đã là không thể nào rồi, nhưng dù sao cũng là anh trai của cô, cô không cho phép bất kỳ

kẻ nào bôi nhọ anh.

Nhìn vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, La Bân không nhịn được mà nhíu mày. Cô lại nó giúp cho tên phế vật đó, hơn nữa vẻ mặt còn ngập tràn không phục, sẽ không phải là có hảo cảm với anh chứ?

La Bân coi Thiên Linh Nhi như cháu dâu mình rồi, tuyệt đối không thể để người khác cướp mất!

"Linh Nhi, nếu cậu ta không phải phế vật thì sao lại không dám lộ diện? Lẽ nào cậu ta là con rùa rụt đầu sao?" La Bân cười nhạo nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.