Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 992 chữ

Sát khí của Chu Bạch khiến La Bân lạnh cả sống lưng, tuy ông ta không biết rõ về Chu Bạch, nhưng cũng có thể suy đoán nhất định về thân phận của anh ta, đây chắc chắn là dân liều mạng, loại người này muốn giết ông sẽ trở thành phần tử cực kì nguy hiểm.La Bân lùi về sau mất bước theo bản năng, tuy tiền quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn.

"Anh ấy cầm bao nhiêu của ông, tôi sẽ trả đủ." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.

Chu Bạch nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt thể hiện sự khinh thường, anh không cần bất kỳ ai giúp

mình trả tiền, La Bân không có can đảm đòi lại số tiền đó.

"Hàn Tam Thiên, cậu ta cầm tiền của tôi, nên phải làm việc cho tôi, nhưng giờ cậu

ta nuốt lời, việc này có thể giải quyết bằng tiền sao?" Với thân phận là một thương nhân, việc đầu tiên La Bân nghĩ tới là đòi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, theo bản năng kiếm thêm từ Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên bình tĩnh cười, La Bân tham lam tận trong xương cốt, ngay tại thời điểm này còn muốn kiếm lợi.

"Tôi thu lại lời vừa nói, không trả. Ông có năng lực đi mà đòi anh ta." Hàn Tam

Thiên nói.

La Bân kinh ngạc, Hàn Tam Thiên đột nhiên rút lui khiến ông ta không ngờ tới. Hôm nay tính kế không thành, còn lỗ sạch vốn, hơn nữa ông không dám oán hận nửa câu, trong ánh mắt Chu Bạch đầy sát khí khiến ông ta không thể nuốt cục tức xuống bụng.

Thiên Vương Thịnh đứng bên cạnh cười bất đắc dĩ, loại người như La Bân tính.

toán từng sợi lông giờ cuối cùng phải nghẹn cơn tức.

Lúc này, Chu Bạch đột ngột đi tới người La Bàn, hỏi: "Ông muốn bao nhiêu tiền?”

La Bân tê dại cả da đầu, như bị kim châm, ông ta liên tục nói: "Không, không cần tiền, tôi từ bỏ, tất cả đều cho cậu, cậu đừng manh động."

Nghe La Bân nói thế, Chu Bạch mới dừng lại, La Bân đầu đầy mồ hôi lạnh, cảm giác mình mới lượn qua quỷ môn quan một chuyến.

“Giờ tôi có thể đi không?” Chu bạch nói.

“Có thể, đương nhiên có thể.” La Bân không do dự nói.

Chu Bạch yên lặng đi tới sau lưng Đạo Thập Nhị, giữ nguyên tư thế cấp dưới lúc trước.

"Lão Thiên, tôi đi trước đây." Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Vương Thịnh gật đầu, nói: "Cậu yên tâm đi đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết."

Ba người Hàn Tam Thiên rời khỏi võ quán, La Bân mới tỏ ra không cam lòng, bộ dạng giữ tợn.

"La Bân, tôi khuyên ông lần cuối, đừng xằng bậy nữa, ông không những hại chính mình, còn hại tới La Húc Nghiêu, chẳng lẽ ông muốn sự nghiệp nhà họ La không ai chèo chống sao?" Thiên Vương Thịnh biết, với tính cách của La Bân, ông ta nhất

định tìm cơ hội báo thù, nhưng một khi ông ta làm vậy, chính là tự mình đẩy nhà họ La xuống vực sâu, ông ta già rồi chết cũng không sao cả, nhưng La Húc Nghiêu vẫn còn trẻ.

“Thiên Vương Thịnh, ông khỏi dọa tôi, cả đời La Bân tôi có sóng gì chưa gặp qua." La Bân nghiến răng nghiến lợi nói.

"Có sóng gió chết người ông gặp qua chưa?" Thiên Vương Thịnh nghiêm túc

nói.

La Bân hừ lạnh, khinh thường nói: “Tôi biết ông muốn nâng đỡ Hàn Tam Thiên, nhưng không phải thổi phồng cậu ta như vậy."

Nâng đỡ?

Hai chữ này truyền tới lỗ tai Thiên Vương

Thịnh, khiến ông không nhịn được bật cười, ông có tư cách nâng đỡ Hàn Tam Thiên sao? Nhà họ Thiên trong mắt cậu ta chỉ là như con kiến mà thôi.

"Không nói nữa, nếu ông cứ muốn gây chuyện với cậu ta, vậy tôi đành ngồi đây xem trò hay thôi." Thiên Vương Thịnh không nói thêm nữa, tuy là bạn bè nhiều năm với La Bán, nhưng thứ không nên nói thì không nói, ông không thể vì La Bân mà đặt mình lên đoạn đầu đài.

La Bân và La Húc Nghiêu không cam tâm rời đi, hôm nay không thể báo thù, còn tự Trước nhục bài người, thậm chí xảy ra ngay trước mặt Thiên Vương Thịnh, thù này sao có thể không trả!

"Ông ơi, chúng ta đi thôi?" Sau khi rời khỏi võ quán, La Húc Nghiêu lên tiếng, lời nói của Thiên Vương Thịnh khiến anh ta cảm thấy cực kì lo lắng, anh ta không muốn La Bân nghĩ quẩn liên lụy tới mình.

"Đồ vô dụng, mới vậy đã bị dọa rồi, tôi sao có thể trông cậy vào anh để làm rạng danh nhà họ La?" La Bân lạnh giọng nói.

La Húc Nghiêu thở dài, anh ta không thể khiến La Bân thay đổi quyết định, anh chỉ có thể hi vọng những lời nói của Thiên Xương Thịnh là giả, nếu không nhà họ La thực sự xong rồi.

Ba người Hàn Tam Thiên đi vào võ đài, nợ này không mở cửa, không có bất kỳ ai ngoài họ, đúng là một nơi thuận tiện để nói chuyện.

Đao Thập Nhị cũng biết, trong tình huống như thế này nên nói chuyện thẳng thắng với Hàn Tam Thiên là tốt nhất.

"Anh Tam Thiên, tôi sẽ nói cho anh biết

những thứ anh muốn." Đạo Thập Nhị nói.

Chu Bạch cực kì khó chịu thái độ của Đao Thập Nhị với Hàn Tam Thiên, người này có tư cách gì khiến anh Đao phải khép nép như thế?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.