Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1051 chữ

Lúc Tô Nghênh Hạ về đến nhà, Hà Đình

đã bị đuổi khỏi biệt thự, chỉ thấy Hàn Tam Thiên nằm trên ghế sa lon và Tưởng làm đang giả vờ giả vịt chăm sóc Hàn Tam Thiên.

“Con đã về rồi, con phải quản tốt nó đi, giữa ban ngày mà uống nhiều rượu nhu vậy, thật sự là càng ngày càng coi trời bằng vung.” Vẻ mặt Tưởng Lam chán ghét

Tô Nghênh Hạ ngửi thấy cả người Hàn Tam Thiên đầy mùi rượu, vẻ mặt không hiểu: “Sao anh ấy lại uống nhiều rượu như vậy.”

Quen biết Hàn Tam Thiên đã hơn ba năm, mặc dù thình thoảng cũng có lúc anh sẽ uống rượu, nhưng đều là thử qua xong dừng lại, chưa từng uống say, chứ đừng nói đến uống say như chết.

“Con hỏi mẹ, làm sao mẹ biết được, đưa cậu về phòng đi, trong nhà đều bị hun đầy cả mùi rượu rồi.” Tưởng Lam nói.

Tô Nghênh Hạ một người tốn sức để lấy Hàn Tam Thiên, Tưởng Lam cũng không có ý muốn giúp đỡ, thờ ơ lạnh nhạt.

Mặc dù Hà Đình đã bị đuổi đi, nhưng

chuyện này đến cuối cùng có thể bị lộ hay không, Tưởng Lam vẫn còn hơi lo lắng, nếu như sự việc bị lộ ra chọc giận Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam nghĩ không cách gì để giải quyết cả, dù sao tình cảm hiện tại của cô với Hàn Tam Thiên rất sâu, chuyện này Tưởng Lam có thể cảm nhận được rõ ràng.

Về đến phòng, sau khi Tô Nghênh Hạ đặt Hàn Tam Thiên lên giường, trên mặt không hề có ý trách móc, cô biết Hàn Tam Thiên sẽ không vô duyên vô cớ uống say, khẳng định là chuyện gì xảy ra.

Nhưng là chuyện tốt hay là xấu, chỉ có thể đợi sau khi Hàn Tam Thiên tỉnh mới có thể biết.

Cả đêm không ngủ, Tô Nghênh Hạ yên lặng trông chừng ở bên người Hàn Tam Thiên, cho đến tận khi chân trời sáng có ánh sáng, Hàn Tam Thiên mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cảm giác đầu đau đến muốn nứt ra cũng không dễ chịu gì, Hàn Tam Thiên đang nhíu mày thì nhìn thấy hai mắt của Tô Nghênh Hạ đỏ bừng, bộ dáng tiều tụy, hiển nhiên không hề nghỉ ngơi.

“Bây giờ là lúc nào rồi?” Hàn Tam Thiên ôm lấy đầu.

Tô Nghênh Hạ trừng Hàn Tam Thiên: “Hôm qua anh uống rượu, hôm nay vừa

sáng sớm, anh đoán xem giờ là lúc nào.”

Hàn Tam Thiên hoàn toàn quên mất quá trình say rượu, thậm chí anh còn không biết mình làm sao về đến nhà.

Có điều nhìn thấy thần sắc tiều tụy của Tô Nghênh Hạ, đại khái cũng đoán được cô cả đêm không ngủ: Em sẽ không phải là không hề ngủ chứ?”

“Em còn sợ anh bị trúng độc của rượu, lỡ

may chết ở bên cạnh em, sẽ trở thành bóng ma nửa đời sau, về sau sao còn dám lấy chồng nữa?” Tô Nghênh Hạ đáp

lai.

Hàn Tam Thiên khổ sở cười, biết Tô Nghênh Hạ là cố ý chọc giận mình: “Hôm qua anh gặp một người vô cùng quan trọng với anh, cùng ông ấy uống hai chén, không nghĩ tới uống nhiều quá, em vẫn nên nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Nghênh Hạ thở ra, chỉ cần không phải là chuyện xấu thì được, chút mệt mỏi này của cô có là gì.

“Hôm này em còn phải đến công ty, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tô Nghênh Hạ đứng lên.

Hàn Tam Thiên thấy Tô Nghênh Hạ muốn rời đi, vội vàng tranh thủ kéo cô lại, một đêm không ngủ, hôm nay sao có thể có

tinh thần để đi làm được, thế nhưng không nghĩ tới mới kéo một cái, Tô Nghênh Hạ đã trực tiếp ngã xuống giường.

Đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, cả một đêm không ngủ chuyện rất khó kiên trì sự, không chỉ tinh thần không tốt, hiện tại ngay cả sức lực đều mất sạch, cho nên mới bị kéo nhẹ một cái đã ngã xuống.

“Tình trạng của em còn có thể đi làm gì

chứ?” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ mệt đến độ động cũng chẳng muốn động nữa: “Không đi làm thì phải làm sao, công ty còn có nhiều chuyện vẫn chưa được xử lý.”

“Em ngủ một giấc đi, anh giúp em.” Hàn Tam Thiên ôn nhu.

Tô Nghênh Hạ nghiêng mặt, không dám nhìn Hàn Tam Thiên: “Anh không sợ bị em đạp xuống giường à?”

“Chúng ta không phải còn có hẹn ước sao?” Hàn Tam Thiên kiên trì nói, anh không dám xác định lúc này nói ra, Tô Nghênh Hạ sẽ có phản ứng gì, có điều nếu đã là hẹn ước, nhắc đến cũng là chuyện đương nhiên.

Tô Nghênh Hạ không nói một lời, cởi giày, nằm lên giường.

Mặc dù cô không nói gì, nhưng mà động tác của cô hiển nhiên đã biểu đạt rõ ý tứ của chính mình.

Hàn Tam Thiên kích động nằm ở một bên, động tác nhu hòa kéo Tô Nghênh Hạ lại gần.

Hai người đều khẩn trương, cơ thể đều có hơi run, dù sao đây là cũng là lần đầu tiên bọn họ thân mật, đối với hai người mà nói, đều là một sự đột phá.

Trạng thái của cơ thể và tinh thần đều mỏi mệt, Tô Nghênh Hạ rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Nhưng mà Hàn Tam Thiên lại không nỡ nhắm mắt, lẳng lặng hưởng thụ lấy cảm giác này, hồi ức ngọt bùi cay đắng từ ba năm trước đến bây giờ, tại giây phút này, anh cảm thấy tất cả đều đáng giá, những nhục mạ cùng bạch nhãn kia cơ bản coi là gì.

Trong phòng khách, Tưởng Thăng nôn nóng ngồi ở trên ghế sô pha, tối hôm qua cậu ta cũng là một đêm không ngủ, nhưng không có hối hận gì về hành vi xúc động của mình, mà suy nghĩ bây giờ của

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.