Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1420 chữ

bọn con đã đoán được chuyện này có quan hệ Tưởng Thăng, nếu như mẹ muốn bao che cho anh ta, con cũng sẽ giúp mẹ đỡ lời.”

Tâm trạng của Tưởng Lam lúc này giống như có một vết rạch trên gương, lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Sau khi lần lượt gọi người về, những người nhà họ Tưởng đang chơi ở bên ngoài cũng lần lượt về nhà.

Một người ba nhà Tưởng Uyển không biết chuyện ngày hôm qua, cho nên đối với việc Tưởng Lam đột nhiên gọi về không hề hiểu được.

Biểu cảm của Tưởng Hồng với Tưởng Thăng không quá rõ ràng, Tưởng Thăng là ngọn nguồn của sự chế nhạo, mà

Tưởng Hồng lại là người chứng kiến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tưởng Lam,

một loại dự cảm bất an liền nổi lên trong lòng.

“Dì Lam, gọi chúng tôi trở về gấp gáp như vậy, có chuyện gì thế?” Tưởng Uyển tò mò hỏi, trong lòng có chút chờ mong, CÓ phải là bởi vì chuyện công việc cho nên mới gấp gáp như vậy.

Tưởng Uyển mặc dù là người hết ăn lại

nằm người, nhưng cô ta cũng nhanh muốn được tiếp xúc với bên trong vòng tròn, bước đầu tiên là ra nhập công ty, chỉ cần đi được bước này, cô ta mới có hi vọng quen biết kẻ có tiền. Tưởng Lam căng thẳng nhìn thoáng qua Tưởng Hồng và Tưởng Thăng: “Việc có thể làm tôi đều đã làm rồi.”

Câu nói này là nói với đối với Tưởng Thăng, nhưng Tưởng Hồng lại giống như cũng bị tuyên bố tử hình, ông ta không phải đã tìm người đi cảnh cáo Hà Đình rồi sao? Sự chuyện này lại bại lộ nhanh như

vậy.

Chẳng lẽ lại nói bà tám kia nhưng mà không biết tốt xấu, còn tự mình tìm tới của?

Trong lòng Tưởng Thăng nhất thời âm trầm hẳn, hối hận không có giết Hà Đình, nếu là bà ta chết, chuyện này vĩnh viễn cũng không có khả năng bại lộ. Lúc này Hàn Tam Thiên mở miệng: “Hôm qua trong nhà đến cùng là xảy ra chuyện gì,

tôi cũng không biết, may mắn còn có camera, cho nên mới gọi các người gọi trở về cùng ngồi xem.”

Câu nói này đối với hai người Tưởng Hồng cùng Tưởng Thăng mà nó không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang.

Nói cách tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, sẽ xuất hiện toàn bộ trên màn hình.

Không chỉ là cảnh đánh Hà Đình, còn cả tay đấm chân đá với Hàn Tam Thiên.

Tưởng Thăng trực tiếp bị dọa đến run chân, ngồi bệt dưới đất, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nếu cho anh ta thêm một lần nữa để lựa chọn, anh ta tuyệt đối sẽ không hứng thú.

“Con trai, con làm gì thế, ghế sô pha thì

không ngồi, lại ngồi ở trên đất làm gì.” Tưởng Phong Quang không hiểu được đi đến bên cạnh người Tưởng Thăng, muốn đem Tưởng Thăng kéo lên, nhưng ông ta phát giác tay của Tưởng Thăng hoàn toàn yếu ớt, trong lòng nhất thời cảm thấy không thích hợp.

Sự việc ngày hôm nay, sẽ không phải vì Tưởng Thăng chứ, chẳng lẽ nó lại làm ra chuyện gì ngu ngốc!

Trên TV bắt đầu chạy, Hàn Tam Thiên đêm cảnh tua nhanh đến sau khi anh ta về đến nhà thì điều chỉnh tốc độ bình thường.

Ngay lập tức trên mình hình xuất hiện cảnh Tưởng Thăng đánh Hàn Tam Thiên, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh hẳn, ai cũng nghĩ đến Tưởng Thăng lại có thể làm ra chuyện này! Anh ta thế mà thừa dịp lúc Hàn Tam Thiên uống say liền tay đấm chân đá!

Ngay lập tức Tô Nghênh Hạ liền tức giận. Chuyện Hàn Tam Thiên bị đánh đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng đau lòng, Tưởng Thăng vậy mà lại dám làm như vậy!

“Tưởng Thăng, anh lại dám đánh Hàn Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ tức giận quát.

Tưởng Phong Quang ngay lập tức đánh lên đầu của Tưởng Thăng, Lưu Hoa đã chết, vậy mà tên này còn không rút ra được bài học, hơn nữa lần này bọn họ đến Vân Thành là muốn xin lỗi Tô Nghênh Hạ, hiện tại làm ra loại chuyện này, Tô Nghênh Hạ làm sao có thể giữ lại bọn họ chú.

“Mày cái đồ nghịch tử, nhìn xem mày cũng đã làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì?” Tưởng Phong Quang tức giận không khống chế được, lại đá thêm một đá lên

người Tưởng Thăng.

Tô Nghênh Hạ vẻ mặt lạnh lùng đến trước mặt Tưởng Thăng, tát một cái vang dội, giọng lạnh hẳn: “Tưởng Thăng, đây chính là chuyện tốt do anh làm?"

Sau đó cảnh trên màn hình còn chạy đến cảnh Tưởng Thăng đang đánh Hà Đình, Tưởng Lam cũng xuất hiện, ba người âm mưu bí mật đêm giấu chuyện này đi, hoàn toàn coi như không phát hiện ra.

“Mẹ, mẹ chính bởi vì chuyện này cho nên mới đuổi dì Hà có đúng không?” Tô Nghênh Hạ chất vấn Tưởng Lam.

Chuyện đã bại lộ, có giải thích cũng không làm được gì, Tưởng Lam dứt khoát làm không sợ, đứng dậy khinh người nói: “Là mẹ làm thì thế nào, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con còn muốn chỉ trích mẹ sao?"

Tô Nghênh Hạ cực kỳ tức giận, chẳng lẽ chỉ vì bà là trưởng bối, liền có thể ỷ vào chuyện này muốn làm gì thì làm sao?

“Nghênh Hạ, ta là ông ngoại của, mà Tưởng Thăng cũng chỉ là nhất thời ngu ngốc mà thôi, các con nhất định phải vạch mặt chuyện này, không để ý đến tình thân sao?” Tưởng Hồng không hề biết xấu hổ.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ mà cười, lúc đám người này lúc nói chuyện lại hoàn toàn không để ý đến anh, có vẻ như người nhà họ Tưởng vẫn luôn không để anh vào trong mắt.

Cho dù đã trải qua chuyện ở huyện Bân sau này, họ cũng không học được cách tôn trọng người khác như thế nào.

“Đúng thế thì thế nào? Cháu vốn dĩ cũng định sắp xếp công việc cho mấy người, nhưng mà hiện tại, tuyệt đối không có khả năng này, cái nhà này không chào đón các người. Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc mà đi đi.” Thái độ của Tô Nghênh Hạ cực kỳ cương quyết.

Tưởng Lam cứng giọng quát lớn: “Nghênh Hạ, sao con có thể nói chuyện với ông ngoại con như vậy, ở đây đều là người nhà và trưởng bối của con, sao con có thể đuổi bọn họ đi chứ.”

“Người thân và người lớn thì sao, chẳng lẽ bởi vì chuyện này thì có thể đánh Hàn Tam Thiên, thì có thể tùy tiện khó dễ người khác hay sao?” Tô Nghênh Hạ đáp lại.

“Được thôi, nếu như con đuổi bọn họ đi vậy cũng điều mẹ đi luôn đi.” Tưởng Lam bày ra dáng vẻ cùng người nhà họ Tưởng chịu khổ.

“Mẹ nếu như tự nguyện, hiện tại có thể quay về phòng thu dọn đồ đạc, con sẽ giúp mẹ gọi xe.” Tô Nghênh Hạ đáp.

Đối với thái độ không chút do dự của Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam tức giận đến nỗi nói không ra lời, nhẫn nhịn một lúc rồi mới lên tiếng: “Con chỉ vì cái tên vô dụng này đã cùng mẹ trở mặt, con quên mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên hay sao?”

Tưởng Lam khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy xuống, ngồi bệt dưới khóc lóc kể lể: “Số tôi thật là khổ mà, khổ khổ cực cực nửa đời nuôi con lớn, không nghĩ tới bây giờ ngay cả con gái cũng không cần tôi nữa.”

“Mẹ, mẹ dùng cách nào náo loạn thì cứ dùng, lần này con sẽ không lại tha thứ cho mẹ.” Trong lòng Tô Nghênh Hạ không có

chút nào mềm lòng, Tưởng Lam đã làm quá nhiều chuyện quá đáng, nếu như còn tiếp tục dung túng nữa, sẽ chỉ làm bà càng ngày càng phách lối.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.