Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 776 chữ

"Cút." Dương Kỳ không nhịn được nói.

Chú rể lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng rời khỏi.

Vẻ mặt Quý Xuân vô cùng cứng ngắc, bà ta và mấy chị em đều nhìn thấy cảnh tượng này, khiến bà ta cảm thấy không nén được giận.

Nhưng Dương Kỳ là ai, bà ta rất rõ, cho dù là mất mặt cũng chỉ có thể nhận thua.

"Các người ngồi trước đi, tôi đi làm việc." Quý Xuân nói xong thì vội vã đi.

Những người khác hài lòng về vị trí của

mình, chỗ gần sân khấu nhất, khiến bọn họ có cảm giác hình như mình cao hơn Tưởng Lam một bậc.

Ở biệt thự sườn núi thì sao, còn không phải phải lưu lạc tới mức ngồi ở chỗ không được coi trọng.

"Anh Kỳ, sao anh lại ngồi chỗ này?" Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi Dương Kỳ, cô và Dương Kỳ xem như đã gặp mặt, mà với địa vị của Dương Kỳ, cho dù ông ta ngồi trên sân khấu, cả nhà Quý Xuân cũng không dám ý kiến, vì vậy Tô Nghênh Hạ không nghĩ ra tại sao ông ta phải ngồi bàn cuối cùng.

"Cô Tô, cô đừng gọi vậy, kêu tôi Tiểu Dương là được." Dương Kỳ vội vàng nói, Tô Nghênh Hạ chính là vợ của Hàn Tam Thiên, ông ta nào có tư cách để Tô Nghênh Hạ gọi ông ta là "anh" chứ?

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, nói: "Dương Kỳ, anh quen thân với anh ta

hả?"

Dương Kỳ lắc đầu, giống như trong lúc lắc, Hàn Tam Thiên sợ ông ta lắc tới chấn động não.

"Không, tôi không quen cậu ta, nhưng ở đây có cổ phần của tôi nên tôi mới nể mặt cậu ta." Dương Kỳ lập tức giải thích.

Hàn Tam Thiên hiểu gật đầu, nông gia nhạc và trang viên ở thành phố Thiên Vân

này làm ăn rất tốt, rất nhiều nơi đều nhập cổ phần vào.

"Không có anh nhập cổ phần thì đã sớm đóng cửa rồi nhỉ?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Vẻ mặt Dương Kỳ lúng túng, nhớ ngày đó lúc vườn trái cây thịnh hành, không biết đã mở bao nhiêu cái, nhưng đều bị Dương Kỳ âm thầm nhằm vào làm cho sụp đổ, bây giờ có thể còn sống sót, quả thực hoặc nhiều hoặc ít đều có chút liên quan với ông ta.

"Bây giờ làm ăn khó khăn, chỉ có thể tung

lưới rộng, thật sự là bị bất đắc dĩ, bị bất đắc dĩ." Dương Kỳ nói.

Lúc này, Tô Nghênh Hạ lặng lẽ đạp Hàn Tam Thiên một cái, chuyện lần trước cô không phát hiện, nhưng lần này, cô cảm nhận được rõ ràng Dương Kỳ vô cùng sợ hãi Hàn Tam Thiên, dựa theo việc Hàn Tam Thiên quên mấy người Mặc Dương và Lâm Dũng để xem, người khiến Dương Văn và Dung Liễu quỳ xuống ở họp lớp, nhất định là Hàn Tam Thiên.

"Anh đúng là âm thầm làm rất nhiều chuyện sau lưng em nhỉ." Tô Nghênh Hạ oán trách nhìn Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên biết rất nhiều chuyện mà Tô Nghênh Hạ nói là chỉ cái gì, bèn bảo: "Bạn học của em quá kiêu ngạo, không để bọn họ chịu chút thiệt thòi thì sao trưởng thành được, xem như anh làm việc tốt đi."

"Thật không?" Sau khi Hàn Tam Thiên nói xong, lập tức quay đầu nhìn Dương Kỳ.

Dương Kỳ gật đầu như bằm tỏi, nói: "Phải, phải việc tốt, đứa cháu kia của tôi bây giờ nghe lời hơn, cũng có bản lĩnh hơn, cảm ơn cô Tô."

Tô Nghênh Hạ cảm thấy không còn gì để nói, Dương Kỳ vậy mà cảm ơn anh vì chuyện này, trong lòng ông ta, rốt cuộc sợ Hàn Tam Thiên bao nhiêu!

Hôn lễ bắt đầu, hiện trường cực kỳ náo nhiệt, nhưng duy chỉ có bàn năm người Hàn Tam Thiên là có vẻ cực kỳ vắng lạnh, không hợp với hoàn cảnh trong trong cả phòng ăn.

Đúng lúc này, đột nhiên MC nói: "Tôi vừa biết được hôm nay danh nhân của thành phố Thiên Vân chúng ta cũng có mặt, mọi người muốn gặp hay không?"

"Danh nhân, chẳng lẽ là siêu sao tới?"

"Muốn gặp, tất nhiên là muốn gặp."

"Là vì siêu sao nào vậy?"

Thấy nhiệt tình của mọi người dâng cao, MC cười nhạt một tiếng, nói: "Mọi người đã nghe qua tên của anh ấy cả rồi, Hàn Tam Thiên!"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.