Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1258 chữ

"Hàn Yên, cô tới làm gì?" Hàn Tam Thiên mặt mày âm trầm nói.

Nghe thấy cái tên đó, trong lòng Thiên Hoành Huy chấn động, cùng là họ Hàn, còn không để Hàn Tam Thiên vào mắt, chẳng lẽ, cô ta cũng là người nhà họ Hàn

Nếu đây là một cuộc tranh đấu bên trong nhà họ Hàn, thì nhà họ Thiên tuyệt đối không thể nhúng tay vào trong đó.

Hàn Yên nhìn Tạ Hạo Nhiên, không để ý đến lời nói của Hàn Tam Thiên, nói tiếp, "Ông sợ nhà họ Thiên hả? Tôi có thể cho

ông tư cách đối phó với nhà họ Thiên, cho ông trở thành nhà lớn nhất ở thành phố Thiên Vân, ông có gan nghĩ tới không?"

Tạ Hạo Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ vượt qua được nhà

họ Thiên, bởi vì ở trong thành phố Thiên Vân này, nhà họ Thiên gần như là một tay che trời, cho dù là đám người Giang Phú kia bắt tay lại với nhau âm mưu đối phó với nhà họ Thiên, cũng do dự không dám hành động. Bọn họ sợ thất bại, sợ nhất thời xúc động sẽ hai bàn tay trắng.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa khi

có cơ hội như vậy xuất hiện thì Tạ Hạo Nhiên lại không dao động.

Chẳng qua, một người chẳng hiểu ra sao bỗng dưng xuất hiện, nói cho ông ta biết sẽ cho ông vốn để đối phó với nhà họ Thiên, điều này sao có thể khiến Tạ Hạo Nhiên dễ dàng tin tưởng được.

"Tôi không quen biết cô." Tạ Hạo Nhiên nói.

Hàn Yên khẽ cười, nói: "Đồ rác rưởi như ông, đương nhiên không biết tôi rồi, đối với tôi mà nói, những người đang ngồi đây, đều là rác rưởi, không xứng có tư

cách biết tôi, có điều, tôi bằng lòng cho ông một cơ hội."

Tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

Mỗi một câu, mỗi một chữ của Hàn Yên đều rõ ràng tỏ ra vẻ hất cằm lên mặt, không coi ai ra gì, giống như ở trong mắt Cô ta cả cái thành phố Thiên Vân, cũng chỉ như con kiến.

Vào lúc này, đáng lẽ ra Thiên Hoành Huy nên chèn ép dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Hàn Yên, dù sao thì nhà họ Thiên cũng lợi hại nhất ở thành phố Thiên Vân Hàn Yên lại làm nhục người ta như vậy,

nhà họ Thiên chính là đứng mũi chịu sào.

Nhưng dưới tình huống chưa biết thân phận thật sự của Hàn Yên, Thiên Hoành Huy không dám làm bậy.

Trong thành phố Thiên Vân, nhà họ Thiên thân phận cao quý đó, nhưng dính dáng đến cái gia tộc lớn như nhà họ Hàn ở thủ đô, thì nhà họ Thiên cũng không thể tùy ý trêu chọc được.

Tạ Hạo Nhiên lén lút nhìn thoáng qua Thiên Hoành Huy, người phụ nữ này ăn nói kiêu ngạo như vậy, thế mà Thiên Hoành Huy lại bấm bụng chịu đựng, điều

này nói lên ông ta e ngại thân phận cô ta!

Nếu cô ta thật sự bằng lòng cho ông cơ hội, vậy đây chính là cơ hội duy nhất mà nhà họ Tạ có thể nghiền ép nhà họ Thiên.

Tạ Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên, cong lưng uốn gối kính cẩn hỏi Hàn Yên: "Cô muốn tôi làm gì?"

Hàn Yên lộ ra nụ cười khinh bỉ, cái loại rác rưởi như này, tùy tiện cho chút ngon ngọt là có thể bán mạng cho cô ta.

"Thật đúng là không thú vị, chẳng lẽ không có ai có ý kiến với lời nói của tôi

hả? Tôi đang nói cả cái thành phố Thiên Vân là rác rưởi đó." Khuôn mặt Hàn Yên đầy vẻ chờ mong, giống như vô cùng hy vọng có ai đứng ra bác bỏ lời nói của cô

ta.

Thiên Linh Nhi xúc động tính nói chuyện, nhưng lại bị Hàn Tam Thiên ngăn cản, với năng lực của nhà họ Thiên, tuyệt đối không thể là đối thủ của Hàn Yên, cho dù nơi này là thành phố Thiên Vân.

Cải cách nói phép vua thua lệ làng, không thể áp dụng cho thân phận nhà họ Hàn ở nước Mỹ, bọn họ có trăm năm cơ nghiệp

Mỹ, muốn đối phó với một cái thành phố

Thiên Vân nhỏ bé, chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi.

"Hàn Yên, cô đừng có mà quá kiêu ngạo." Hàn Tam Thiên nói.

Lúc này, Hàn Yên mới nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên đánh giá anh, ánh mắt liền theo đó liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, đồng tình nói: "Thật là đáng thương, thế mà lại gả cho tên vô dụng này, chẳng lẽ cô không cảm thấy không cam lòng chút nào ư? Cải tên rác rưởi như anh ta, có thể mang lại thứ gì cho cô chứ?"

Khí thế của Hàn Yên vô cùng mạnh mẽ,

thậm chí khiến cho Tô Nghênh Hạ khi đối mặt với cô ta, có cảm giác bị đè ép còn mạnh hơn khi đối mặt với bà nội.

"Tôi rất hạnh phúc." Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Yên nghe bốn chữ đó, cất tiếng cười to, nói: "Cô cũng rất biết tự mình an ủi đấy, cái này cũng gọi là hạnh phúc, đúng là chưa thấy việc đời mà."

Hàn Yên lộ ra vẻ tự cao tự đại giữa những lời nói, giống như ở trong mắt cô ta mọi người đều biến thành đồ quê mùa chưa biết sự đời.

"Hạnh phúc có rất nhiều định nghĩa, hạnh phúc của tôi, cô không cảm nhận được, thì chỉ có thể nói cô chưa từng có được tình yêu chân chính." Tô Nghênh Hạ nói.

"Tình yêu, có thể làm cơm ăn hả?" Hàn Yên khinh thường nhếch miệng, ở trong thế giới của cô ta, phụ nữ chỉ có ý nghĩa dùng để làm quan hệ thống gia, nên nghĩa vợ chồng với gia tộc càng mạnh mới có thể thể hiện ý nghĩa của bản thân, hai chữ tình yêu kia, bản thân nó chỉ là một trò cười.

"Cô thật là đáng thương." Tô Nghênh Hạ

thở dài nói.

Mặt mày Hàn Yên lạnh lùng, cô ta chỉ kém một bước là có thể gả được vào hoàng gia, mặc dù là bây giờ, cũng có rất nhiều con trai nối dõi của gia tộc lớn ở nước Mỹ muốn cưới cô, cô nhận được sự đối đãi như hòn ngọc quý trên tay, vô số người như con thiêu thân lao đầu vào lửa, thế mà có người cảm thấy cô đáng thương!

"Cô là thứ gì mà dám nói tôi đáng thương." Hàn Yên lạnh lùng nói.

"Cô chưa từng cảm nhận được tình yêu, nên mới không thể hiểu được sự tốt đẹp

của nó, chẳng lẽ còn không phải đáng thương ư?" Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Yên lành lạnh liếc Hàn Tam Thiên, nói: "Gả cho rác rưởi, dùng cái gọi là tình yêu để an ủi tôi, thì cô mới là đáng thương, đáng thương đến cực điểm."

Hàn Tam Thiên có phải là đồ vô dụng hay không, Tô Nghênh Hạ chưa bao giờ định nghĩa. Nhưng trong lòng cô cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự tồn tại.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.