Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1206 chữ

Sau khi Thiên Hoành Huy rời khỏi nông gia nhạc thì đi về biệt thự nhà họ Thiên

Thiên Vương Thịnh và Vương Mậu vẫn đang chơi cờ, nhìn thấy Thiên Hoành Huy vội vàng về nhà thì vẻ mặt khó hiểu."Sao con trở về nhanh thế, dù gì thì cũng phải chừa cho nhà họ Tạ chút mặt mũi, ăn bữa cơm đã chứ." Thiên Vương Thịnh trách cứ nói, tuy ở đám cưới đã xảy ra chuyện, nhưng suy cho cùng nhà họ Tạ cũng là đối tác của nhà họ Thiên, hơn nữa, nếu Tạ Hạo Nhiên đủ thông minh, thì ông ta hẳn là đã xin lỗi Hàn Tam Thiên.

Thiên Hoành Huy nhìn thoáng qua Vương Mậu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thiên Xương Thịnh nói: "Bố, con có một số việc muốn nói với bố, chúng ta đi đến phòng đọc sách đi."

Thiên Vương Thịnh nhíu mày, xem ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

"Linh Nhi, mau tới chơi cờ với ông Vương của con đi." Thiên Vương Thịnh nhìn Thiên Linh Nhi nói.

Thiên Linh Nhi cũng muốn tham gia cuộc

trò chuyện của hai người bọn họ, nhưng khi cô thấy vẻ mặt Thiên Hoành Huy lạnh như đá thì lập tức bỏ qua cái suy nghĩ đó.

Cô có thể không kiêng nể gì làm nũng với Thiên Vương Thịnh, nhưng cô lại rất sợ người bố uy nghiêm này.

Hai người đi vào phòng đọc sách, Thiên Hoành Huy đóng cửa lại, Thiên Vương Thịnh vội vàng hỏi: "Chuyện gì thế? Hàn Tam Thiên không tha thứ cho nhà họ Tạ hả?"

Nếu Hàn Tam Thiên có ý kiến với nhà họ Tạ, muốn tiêu diệt họ, dù cho điều đó sẽ

tạo thành một ít tổn thất cho nhà họ Thiên, Thiên Vương Thịnh vẫn sẽ làm theo ý của Hàn Tam Thiên.

Nay địa vị của Hàn Tam Thiên ở nhà họ Thiên, đặc biệt là trong lòng Thiên Vương Thịnh, đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của Hàn Tam Thiên, Thiên Vương Thịnh sẽ không tiếc toàn bộ giả nào.

"Bố, bố có biết người nào tên là Hàn Yên không?" Thiên Hoành Huy hỏi.

"Hàn Yên? Chưa từng nghe nói." Thiên Xương Thịnh cau mày nói.

"Nhà họ Hàn thật sự chỉ có hai đứa con trai, không có người con gái nào ư?" Thiên Hoành Huy tiếp tục hỏi.

"Đúng thế." Thiên Vương Thịnh chắc chắn nói: "Lúc cặp song sinh này ra đời, đã chấn động toàn bộ thủ đô, năm đó người đi đến bệnh viện thăm hỏi, giống như cá diếc qua sông, không ai là không biết cả."

Thiên Hoành Huy khó hiểu lắc đầu, nếu nhà họ Hàn không có con gái, thì Hàn Yên lại từ đâu ra?

Thiên Hoành Huy kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở đám cưới không sót tý nào cho Thiên Vương Thịnh nghe, Thiên Vương Thịnh nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Hàn Yên này, nếu không phải người nhà

họ Hàn, thì cô ta không thể nào dám có thái độ kiêu ngạo như vậy được." Đầu Thiên Vương Thịnh tràn đầy sự khó hiểu, khó mà giải thích được đối với thân phận của Hàn Yên.

"Con có thể nhìn ra được, Hàn Tam Thiên rất kiêng kị cô ta." Thiên Hoành Huy nói.

Thiên Vương Thịnh xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc, nhớ lại mọi thông tin mà ông biết về nhà họ Hàn, nhưng mà ngoài cặp song sinh ra, thì không có ấn tượng nào của Hàn Yên hết.

"Chẳng lẽ là con gái riêng?" Thiên Vương Thịnh nghi ngờ nói, nhưng nói xong câu đó, ông lại tự mình bác bỏ: "Không thể nào, nếu chỉ là con gái riêng thôi, thì cô ta có tư cách gì coi Hàn Tam Thiên như tên vô dụng chứ? Mặc dù Hàn Tam Thiên là đứa trẻ bị gia đình vứt bỏ, có điều cô ta chẳng qua là phận con gái. Dưới tình trạng Hàn Quân ngồi tù, cũng không có tư

cách tranh đoạt gia tộc với Hàn Tam Thiên."

"Bố, thực ra đối với chúng ta mà nói thì cô ta rốt cuộc là ai cũng không quan trọng, quan trọng là giờ chúng ta nên lựa chọn như thế nào." Thiên Hoành Huy nói, đây mới là mục đích mà ông sốt ruột về nhà.

Hàn Yên là loại người nào, không cần khăng khăng tìm hiểu, đối với nhà họ Thiên thì bọn họ chỉ cần biết một điều là người phụ nữ kia không đơn giản, cô ta chẳng bị lép vế khi giao tranh với Hàn Tam Thiên hết, vậy thì bọn họ sắp gặp phải một cái quyết định sống còn.

Tiếp tục đứng về phía Hàn Tam Thiên, hay là nhanh chóng rút ra khỏi chuyện này, sợ bị tai bay vạ gió.

Sao Thiên Vương Thịnh lại không biết điều mà Thiên Hoành Huy nói cơ chứ, nhưng mà trước tình huống chưa biết rõ thân phận của Hàn Yên, ông không có căn cứ để đưa ra quyết định.

"Bố, con nói một câu không dễ nghe là Hàn Yên dù chỉ là một người phụ nữ, nhưng còn cảm thấy, khí thế và tự tin của cô ta còn mạnh hơn cả Hàn Tam Thiên."

Thiên Hoành Huy nhắc nhở nói.

"Bố biết con muốn nói cái gì, có điều với sự hiểu biết của bố về Hàn Tam Thiên, cậu ta vì bảo vệ Tổ Nghênh Hạ thì có thể làm bất cứ chuyện gì, cậu ta ngã xuống, đồng nghĩa với việc Tô Nghênh Hạ ngã xuống. Vậy nên sao cậu ta cho phép chuyện này xảy ra được chứ." Thiên Xương Thịnh nói, ông hiểu ý của Thiên Hoành Huy, Thiên Hoành Huy không hy vọng gia nhập nguy hiểm quá lớn, không muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, thì nó là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhưng nếu thật sự có thể bình yên thoát ra thì chẳng biết thế nào cả, nhưng có một điều có thể khẳng định chính là một khi bọn họ rút lui, thì quan hệ với Hàn Tam Thiên sẽ lập tức vỡ nát.

"Bố vẫn bằng lòng tin tưởng cậu ta?" Thiên Hoành Huy hỏi.

Thiên Vương Thịnh không có tùy tiện gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và nặng trọng, bởi vì quyết định ấy, quyết định tương lai nhà họ Thiên, sống hay chết, chỉ trong một suy nghĩ.

Thiên Hoành Huy cũng không sốt ruột, yên lặng đợi câu trả lời của Thiên Vương Thịnh, ông biết, quyết định ấy vô cùng khó khăn đối với Thiên Vương Thịnh.

Sau một lúc lâu, Thiên Vương Thịnh đúng lên, cười nhìn Thiên Hoành Huy nói: "Hàn Tam Thiên đã là anh của Thiên Linh Nhi rồi mà, chẳng phải sao?"

Thiên Hoành Huy thở dài một tiếng, tuy Thiên Vương Thịnh không nói rõ, nhưng ý câu nói ấy của ông đã rất rõ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.