Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Hàn Tam Thiên bị đau đến mức kêu oa oa, Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đang ngồi ở ghế sô pha nhìn thấy trong lòng không khỏi sợ hãi.

Nếu là trước kia, dưới tình huống không biết thân phận Hàn Tam Thiên, bọn họ sẽ vui vẻ khi thấy cảnh này, nhưng hiện tại sau khi biết thân phận của anh, hành vi này của Tô Nghênh Hạ khiến cho bọn họ có cảm giác hoảng sợ.

Đây chính là thiếu gia họ Hàn đấy, sao lại có thể tùy tiện nhéo lỗ tai cậu ta chứ!

Tưởng Lam vội vàng đến bên Tô Nghênh

Hạ: “Nghênh Hạ, con làm gì vậy chứ, nhanh thả ra, cậu ta là thiếu gia của họ Hàn đấy.”

Tô Nghênh Hạ không buông ra, nhưng cũng không dùng lực quá lớn: “Thiếu gia họ Hàn thì sao, chẳng lẽ không phải là chồng của con sao?”

Câu nói này khiến Tưởng Lam sững sờ, đúng nha, cậu ta mặc dù là thiếu gia họ Hàn, nhưng là chồng của Tô Nghênh Hạ, cũng là con rể của bà!

Đây là vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình mà thôi, bà đi theo tham gia vào làm gì.

Mang theo khuôn mặt đầy ý cười ngồi lại ghế sô pha, trong lòng Tưởng Lam không còn khẩn trương với sợ hãi mà cực kỳ vui vẻ, Hàn Tam Thiên từ hình tượng phế vật lắc mình biến thành thiếu gia nhà họ Hàn, đối với bà mà nói, đúng là chuyện đáng giá để khoe khoang.

Nếu để cho những người chị em kia biết được, bọn họ còn không phải sợ đến choáng váng sao?

Tưởng Lam đã không thể chờ đợi nổi nữa

mà muốn xem biểu hiện của những người kia khi biết thân phận thật của Hàn Tam Thiên.

“Biết sai rồi chứ?” Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.

Loại tình huống này, Hàn Tam Thiên nào dám không nhận sai, liên tục nói: “Biết rồi, anh biết sai rồi.”

Tô Nghênh Hạ thả Hàn Tam Thiên ra, bộ dáng tức giận, giống như ếch xanh đang kêu to.

“Hàn Yên này là ai, đã biết anh là thiếu gia

nhà họ Hàn tại sao vẫn muốn nhằm vào anh?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Hàn Yên cũng là người họ Hàn, có điều cô ta là họ Hàn ở nước Mỹ, ông nội của anh lúc trước sau khi từ Mỹ quay về Hoa Hạ, đã cùng họ Hàn bên Mỹ cắt đứt quan hệ, tình huống xảy ra cụ thể là gì thì anh không rõ lắm, anh chỉ biết là ông nội muốn về Hoa Hạ phát triển, không được những người khác đồng ý, cho nên hiện tại, họ Hàn ở nước Mỹ Hàn xem họ Hàn ở Yên Kinh Hàn là một chi nhánh trong gia tộc.” Hàn Tam Thiên giải thích.

“Mấy chục năm rồi hai bên gia tộc đều

chưa từng liên lạc, lần này bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, Hàn Yên quay về Hoa Hạ, dùng một lý do cực kỳ hoang đường để đối phó anh." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.

“Hoang đường như thế nào?” Tô Nghênh Hạ tò mò.

“Hoang đường đến mức anh sợ em sẽ không tin tưởng, họ Hàn ở nước Mỹ lo sợ anh sẽ làm mất mặt bọn, cho nên muốn anh đổi họ.” Hàn Tam Thiên cười khổ.

Tô Nghênh Hạ mở to hai mắt nhìn, không thể tin được, họ Hàn ở bên Mỹ Hàn sao

lại bá đạo như vậy, còn muốn tước đoạt quyền lợi mang họ Hàn của Hàn Tam Thiên?

“Chỉ vì nguyên nhân này?” Tô Nghênh Hạ

hỏi.

“Rất khó để khiến người ta tin tưởng, nhưng đúng là như thế.” Hàn Tam Thiên đáp lại, bên trong còn có thêm nguyên nhân của ông nội, nhưng đây đã là chuyện đã mấy thập niên trước, cho nên cuối cùng bọn họ có ôm suy nghĩ khác hay không, Hàn Tam Thiên không biết được.

Tô Nghênh Hạ trong chốc lát trở nên nghiến răng nghiến lợi, căm giận bất bình: “Bọn họ thật sự cho rằng mình làm người gì, dựa vào cái gì ngay cả anh mang họ gì cũng muốn quản, có quan hệ gì với bọn họ chứ?”

Cảm nhận được trong lòng Tô Nghênh Hạ thay mình tức giận, khóe miệng Hàn Tam Thiên không tự chủ mỉm cười, mặc kệ đối mặt với bao nhiêu sóng to gió lớn, chỉ cần có Tô Nghênh Hạ ủng hộ, Hàn Tam Thiên liền có sức mạnh đi đối đầu với tất cả phiền phức.

“Hàn Tam Thiên, cậu là thiếu gia họ Hàn ở Yên Kinh, đối phó bọn họ chẳng lẽ còn không được?” Tô Quốc Diệu không hiểu mở miệng hỏi.

“Cha, họ Hàn ở Yên Kinh ở trong mắt các người rất lợi hại, nhưng là đối với họ Hàn từ nước Mỹ tới mà nói, chẳng là gì cả, họ Hàn ở nước Mỹ Hàn có cơ nghiệp mấy trăm năm, mặc kệ là nhân mạch hay lực lượng, tiền tài cùng lực lượng của họ Hàn

Yên Kinh đều không thể so sánh, tất cả tài sản họ Hàn ở Yên Kinh đối với họ Hàn

nước Mỹ mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.” Hàn Tam Thiên đáp.

Lần nữa Tô Quốc Diệu bị kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, ông mặc dù không rõ năng lực họ Hàn ở Yên Kinh, nhưng mà họ Hàn là thế gia cực kỳ có tiếng ở Yên Kinh, vậy mà so với họ Hàn ở nước Mỹ lại chênh lệch lớn như vậy!

“Vậy có phải có rất nhiều tiền hay không?” Tưởng Lam lại lộ ra mặt tham tiền của mình, không kìm lòng được mà hỏi.

“Có bao nhiêu tiền, chỉ sợ ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ.” Hàn Tam Thiên cười khổ, cho tới nay, anh đều cho

rằng tiền không phải là vật quan trọng gì, nhưng mà hiện tại, Hàn Tam Thiên mới hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền, đặc biệt là thời điểm khi anh muốn chống đối lại các thế lực, tiền là vũ khí hữu hiệu nhất.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.