Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 996 chữ

Lam sẽ khiến cho Tô Quốc Diệu cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì ông chính là một người sợ vợ, bởi vì bản thân ông không có bản lĩnh, bởi vì ông ăn hại, thế nên bị mắng cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng hôm nay, thái độ của Tô Quốc Diệu lại vô cùng kiên định, không hề sợ hãi nhìn Tưởng Lam: “Tôi thà ăn phân uống nước tiểu cũng không muốn để Nghênh Hạ làm ra loại chuyện như vậy. Loại vinh hoa phú quý táng tận lương tâm này, có nó thì có ích lợi gì chứ.”

Tưởng Lam giận run cả người, đi đến

trước mặt Tô Quốc Diệu, bốp bốp tát hai cái vào mặt ông, lạnh giọng nói: “Vậy thì một mình ăn phân uống nước tiểu đi, Tưởng Lam tôi tuyệt đối không thể mất đi mọi thứ mà tôi đang có hiện giờ.”

Mặt Tô Quốc Diệu đau rát, nhưng ông vẫn không hề lùi bước, lên tiếng khuyên nhủ: “Tôi khuyên bà tốt nhất đừng làm như vậy, đừng hết lần này đến lần khác làm hao mòn dần tình cảm của Tô Nghênh Hạ đối với bà. Cho dù bà là mẹ ruột sinh ra nó, cuối cùng cũng sẽ khiến cho Nghênh Hạ chán ghét bà thôi.”

“Hừ.” Tưởng Lam hừ lạnh một tiếng, nói:

“Chuyện này tôi đương nhiên sẽ không nói với Nghênh Hạ, tôi sẽ làm Hàn Tam Thiên chủ động rời đi, nếu cậu ta yêu Nghênh Hạ thì phải có tư cách bảo vệ Nghênh Hạ. Mọi nguy hiểm nên để cho cậu ta một mình gánh vác.”

Tô Quốc Diệu thở dài, ông biết dù ông có khuyên thế nào đi nữa, Tưởng Lam cũng không hồi tâm chuyển ý. Đối với bà ta mà nói, tình cảm giữa Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ vốn không quan trọng, thứ quan trọng chỉ có cuộc sống vinh hoa phú quý của bà ta mà thôi.

Dưới lầu, sau khi Tô Nghênh Hạ nghe hết

toàn bộ câu chuyện của Hàn Tam Thiên, vẻ mặt tuy không hề có chút đau thương nào, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt cô.

Mười mấy tuổi, cái tuổi vẫn còn ngây thơ khờ dại, mà Hàn Tam Thiên đã bắt đầu phải thừa nhận áp lực vô cùng nặng nề, bắt đầu vào ra thương trường, bắt đầu mưu tính cho tương lai của bản thân, làm bạn với âm mưu quỷ kế. Những áp lực anh phải gánh chịu, quả thực Tô Nghênh Hạ không thể nào tưởng tượng nổi.

“Mười bốn tuổi, em vẫn còn nghĩ đến việc tiết kiệm tiền mua búp bê, còn anh đã bắt đầu đối mặt với áp lực do gia tộc mang đến, rất cực khổ đúng không." Tô Nghênh Hạ nắm chặt tay của Hàn Tam Thiên, cô không khỏi có chút run rẩy.

Hàn Tam Thiên ôm Tô Nghênh Hạ vào trong lòng, thản nhiên nói: “Không cực khổ gì cả. Từ sau khi có em, anh cảm thấy mọi thứ đều là khổ tận cam lai, có cực khổ hơn nữa thì cũng vô cùng đáng

giá.”

“Ông nội biết thân phận của anh, thế nên

ông mới muốn để anh đến nhà em ở rể, chứ không phải là ghét em đúng không?" Tô Nghênh Hạ hỏi, từ đó đến nay cô luôn cảm thấy ông nội sắp xếp chuyện này rất bất công. Tại sao nhà họ Tô có nhiều con gái như thế lại cứ phải chọn cô, thế nên Tô Nghênh Hạ cho rằng bởi vì Tô Quốc Diệu vô dụng, bởi vì cô vô dụng, do đó ông nội mới có thể sắp xếp như vậy.

Hàn Tam Thiên cười ảm đạm, nói: “Ông cụ từng nói với anh, em là đứa cháu gái ông thích nhất, sao ông lại ghét em được chứ.”

“Lúc còn nhỏ, ông nội đúng là đối xử với

em rất tốt, nhưng sau này bởi vì ba em không có bất kỳ thành tựu gì ở công ty, địa vị cũng càng ngày càng thấp, do đó ông cũng không quan tâm đến chuyện nhà em nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Ông cụ tức giận vì ba em không chịu tranh giành, thế nên mới cố tình làm như vậy. Nếu ông ấy còn sống, Tô Hải Siêu chắc chắn không có khả năng được đề cử làm chủ tịch.” Hàn Tam Thiên nói, chuyện này ông cụ nhà họ Tô từng nhắc đến với anh.

Trong suy nghĩ của ông cụ, không có cái gọi là trọng nam khinh nữ, thứ ông xem

trọng chính là người có năng lực, mà năng lực của Tô Hải Siêu đương nhiên không thể sánh với Tô Nghênh Hạ.

“Chỉ tiếc bà nội vẫn luôn trọng nam khinh nữ, thế nên dù Tô Hải Siêu có làm gì, bà cũng sẽ giúp anh ta.” Tô Nghênh Hạ nói.

Nói đến chuyện này, Hàn Tam Thiên cho rằng bà cụ đi gặp diêm vương, chắc chắn sẽ vô cùng không cam lòng, bà có nằm mơ cũng không ngờ được, đứa cháu bà xem trọng nhất lại hạ độc mình.

“Là bà gieo trái đắng, bây giờ bà cũng đã nếm được mùi vị của nó rồi, nếu không

phải bà quả dung túng thì bà cũng sẽ không chết.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Tam Thiên, anh biết bà nội chết như thế nào sao?”

Lúc trước tất cả mọi người đều đoán rằng chuyện này có liên quan đến Thiên Linh Nhi, nhưng Tô Nghênh Hạ lại không tin, bởi vì Thiên Linh Nhi vốn không có động cơ cũng không cần phải giết bà nội.

“Sau khi bà chết, ai sẽ là người được lợi nhiều nhất?” Hàn Tam Thiên cười hỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.