Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Nếu không gặp được Hàn Tam Thiên. Sao cô có thể có một cuộc sống hạnh phúc như vậy bây giờ.

Tiếng gió của máy sấy tóc phá vỡ sự bình yên trong phòng. Tô Nghênh Hạ không hề cảm nhận được nỗi đau đang bị che giấu trong đôi mắt của Hàn Tam Thiên.

Đêm đó, hai người ôm nhau và ngủ. Tôi Nghênh Hạ ngủ rất ngon. Nhưng Hàn Tam Thiên đã thức cả đêm, tận hưởng cảm giác được ôm chặt Tô Nghênh Hạ trong vòng tay của mình. Vì trong khoảng thời

gian tiếp theo, anh sẽ không bao giờ được tận hưởng cảm giác đó nữa.

Ngày hôm sau, sau khi chạy bộ vào buổi sáng, Tô Nghênh Hạ đi làm ở công ty.

Hàn Tam Thiên đang ngồi trong phòng khách, thì Hà Đình nhìn thấy những suy nghĩ nghiêm túc của anh và không thể không lo lắng mà hỏi: "Tam Thiên. Có chuyện gì với cậu vậy?"

"Di Hà, giúp tôi chăm sóc Nghênh Hạ." Hàn Tam Thiên nói.

Hà Đình càng cảm thấy kỳ lạ hơn khi đối

mặt với một câu nói không khó hiểu như vậy. Làm thế nào mà Hàn Tam Thiên có thể để bà chăm sóc Tô Nghênh Hạ?

"Cậu định đi công tác à?" Hà Đình hỏi một cách bối rối. Bà không nghe Hàn Tam Thiên nhắc đến chuyện đó. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh, dường như Tô Nghênh Hạ không biết chuyện này. Tại sao anh lại không nói với Tô Nghương Hạ.

"Vì một số lý do rất quan trọng, tôi phải xa cách cô ấy một thời gian." Hàn Tam Thiên nói.

Hà Đình vội vàng đến ngồi cạnh Hàn Tam

Thiên. Bà có thể thấy rằng mối quan hệ giữa hai người đang trong giai đoạn phát triển. Sao Hàn Tam Thiên có thể rời đi vào

lúc này?

"Hà Đình, cô đã ngồi nghỉ ngơi từ sáng sớm rồi. Cô không làm việc à?" Hà Đình vừa ngồi xuống, bèn dừng lại khi nghe thấy giọng nói của Tưởng Lam và nhanh chóng đứng dậy.

Tưởng Lam bước đến chỗ Hàn Tam Thiên với vẻ mặt lạnh lùng như đang đối xử với một người lạ và hỏi Hàn Tam Thiên: "Con bé đã ký chưa?"

Hàn Tam Thiên lấy hợp đồng ra. Ở trên đó không chỉ có chữ ký của Tô Nghênh Hạ, mà còn có cả chữ ký của anh.

Tưởng Lam nhìn thỏa thuận ly hôn một cách hài lòng. Bà để lộ ra một nụ cười đầy thản nhiên.

"Đúng rồi, tài sản chung của vợ chồng cậu đâu? Cậu đừng giấu tôi, bao nhiêu tiền vậy?", Tưởng Lam hỏi một cách vô liêm sỉ. Sau khi chia rẽ đôi uyên ương, bà vẫn không quên đòi tiền Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên lấy ra tấm thẻ ngân hàng

mà anh đã chuẩn bị trước đó, nói: "Đưa nó cho Nghênh Hạ giúp con."

"Cậu đừng có giấu giếm là nơi này có bao nhiêu tiền. Hàn Tam Thiên, tôi cảnh báo cậu, Nghênh Hạ."

"Năm mươi triệu." Tưởng Lam chưa nói Xong, Hàn Tam Thiên đã ngắt lời.

Tưởng Lam nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên trong sự hoài nghi và nói với giọng run run: “Bao, bao nhiêu! Cậu nói có bao nhiêu tiền ở đây!"

"Năm mươi triệu." Hàn Tam Thiên nói một

cách thản nhiên.

Nghe con số động trời này, Tưởng Lam cảm thấy bầu trời như đang quay cuồng. Đầu óc bà trở nên choáng váng.

Năm mươi triệu!

Hàn Tam Thiên có rất nhiều tiền.

Nếu đây chỉ là một nửa tài sản của cậu ta, thì có nghĩa rằng cậu ta là một tỷ phú!

Hóa ra sau bao nhiêu năm làm một kẻ bất lực, cậu ta lại thực sự có tài sản lên đến hàng chục tỷ. Tưởng Lam không thể tin

vào điều đó.

"Cậu... cậu không, cậu không đùa với tôi đúng không?Thực sự là có nhiều tiền như vậy à?", Lam Lam hỏi trong khi đang thở gấp.

"Thẻ này được trao cho Nghênh Hạ. Nếu bà dám giữ nó cho riêng mình mà để tôi biết được, tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu. Đừng quên, bà chỉ là mẹ vợ thôi. "Hàn Tam Thiên nói với Tưởng Lam bằng giọng cảnh báo.

Tưởng Lam chợt cảm thấy có cơn gió lạnh thổi ở sau lưng. Bà vô thức liếc nhìn

chiếc đèn chùm trong phòng khách, Nam Cung Thiên Thu đã bị treo ở đây!

"Cậu có thể yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ đưa số tiền này cho Nghênh Hạ, nhưng không thể để người ngoài biết được về mối quan hệ của cậu với con bé. Tôi sẽ không tiết lộ tin tức này. Tôi không muốn người ngoài nói ra nói vào về Tô Nghênh Hạ." Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên hiểu ý của Tưởng Lam. Anh gật đầu, nói: "Tôi sẽ không nói. Bà muốn thế nào cũng được."

"Nếu không có chuyện gì khác, thì cậu

nhanh đi thu dọn hành lý đi. Tốt hơn hết là cậu nên rời đi càng sớm càng tốt." Tưởng Lam nói xong, bèn đi lên lầu cùng với hợp đồng và thẻ ngân hàng. Bà phải nhanh chóng chia sẻ với Tô Quốc Diệu tin vui thú vị này.

Khi Hàn Tam Thiên đang đóng gói đồ đạc trong phòng, Tưởng Lam cũng trở về phòng.

Tô Quốc Diệu vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa tỉnh dậy. Ông mở to đôi mắt một cách mơ hồ, cảm thấy rằng Tưởng Lam dường như đang nhìn chằm chằm vào chính mình Ông đột nhiên sợ rằng mình đã phạm phải sai lầm nào đó.

"Bà đang làm gì vậy?" Tô Quốc Diệu hỏi Tưởng Lam.

Tưởng Lam đang run rẩy vì phấn khích. Trước đây, việc có hàng chục ngàn nhân

dân tệ trong gia đình sẽ khiến bà phấn khích đến nỗi không thể ngủ cả đêm. Mặc dù điều kiện bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, nhưng bà chưa vẫn bao giờ được tiếp xúc với con số đáng báo động là năm mươi triệu.

"Ông nghĩ đây là gì?" Tưởng Lam giơ ra tấm thẻ ngân hàng và hỏi Tô Quốc Diệu.

"Đó không phải là thẻ ngân hàng sao? Có gì lạ nữa." Tô Quốc Diệu tự hỏi.

"Ông nghĩ đây là tấm thẻ ngân hàng ở trong túi của ông sao?" Tưởng Lam lườm Tô Quốc Diệu, tiếp tục nói: "Thẻ này chứa

năm mươi triệu đồng."

Tô Quốc Diệu mỉm cười, năm mươi triệu đồng? Tưởng Lam đúng là điên vì tiền rồi.

"Bây giờ bà có đang mơ không. Nhanh thức dậy đi." Tô Quốc Diệu nói.

"Tất nhiên là không rồi. Hàn Tam Thiên và Nghênh Hạ đã ký thỏa thuận ly hôn. Tiền này là tài sản mà Hàn Tam Thiên đã trao cho Nghênh Hạ. Vợ chồng cần phải chia sẻ tài sản. Sau khi ly hôn, mỗi người sẽ nhận được một nửa của nhau. Tôi không ngờ cậu ta lại giàu có như vậy." Ngay cả bây giờ, Tưởng Lam vẫn cảm thấy không

thể tin được. Trong hơn ba năm, hình ảnh của bà về Hàn Tam Thiên không có gì ngoài một tên phế vật. Làm sao bà có thể nghĩ rằng tên phế vật này lại giàu có như vậy?

Tô Quốc Diệu đã tỉnh táo, nói: "Hai đứa chúng nó đã ký đơn ly hôn rồi à? Sao có thể thế được? Sao Nghênh Hạ có thể ký được."

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi Tô Quốc Diệu không thể tưởng tượng được. Mới chỉ có một ngày trôi qua mà hai người đã ly hôn rồi?

Tưởng Lam không nói với Tô Quốc Diệu về vấn đề này, nên bây giờ ông không biết

gì cả.

Với vẻ ngoài tự mãn, Tưởng Lam vừa cười vừa nói: "Hiệu suất làm việc của tôi rất nhanh, không giống như đồ vô dụng nhà ông, phải mất một thời gian dài cho một việc cỏn con."

Trong lòng Tô Quốc Diệu không muốn nhìn thấy điều này, nhưng Tưởng Lam vẫn khăng khăng làm như vậy. Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện cũng đã xong xuôi cả rồi, ông chỉ có thể thở dài: "Bà cũng thật

là. Nếu Hàn Tam Thiên có thể vượt qua được thời gian khó khăn này, và nếu hai người họ tái hôn trong tương lai, bà có nghĩ là Hàn Tam Thiên vẫn sẽ coi bà như một người mẹ?"

Tưởng Lam liếc mắt một cách bất đắc dĩ và nói: "Với khả năng của mình, làm sao cậu ta có thể đối phó với nhà họ Hàn. Tôi đang mở đường cho nhà họ Tô thôi."

"Bà có tin vào Hàn Tam Thiên chút nào không vậy?" Nếu như là trước đây, Tô Quốc Diệu có lẽ cũng sẽ có ý nghĩ tương tự như Tưởng Lam. Nhưng bây giờ, Tô Quốc Diệu không nghĩ như vậy. Vì ông

thấy Hàn Tam Thiên có thể ẩn nhẫn như vậy trong nhiều năm, thì cũng không phải là một loại người đơn giản.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.