Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của máy người kia, trong lòng Tưởng Lam đắc ý cười thầm, đợi những người này lan truyền chuyện này ra ngoài, mặc dù danh tiếng của Hàn Tam Thiên đã không tốt, nhưng để bảo vệ hình tượng của Tô Nghênh Hạ, không thể để cho người ngoài cảm thấy Tô Nghênh Hạ bỏ Hàn Tam Thiên được, ai ở thế yếu mới có thể đạt được càng nhiều sự đồng tình, tự nhiên cũng sẽ không có ai nói là cô không đúng.

Về phần Hàn Tam Thiên sẽ bị mắng thảm như thế nào, Tưởng Lam không thèm quan tâm, bà ta không có dự định lại làm

mẹ vợ Hàn Tam Thiên, mà bà ta tin tưởng, anh vì bảo vệ cô, tuyệt đối sẽ không phản bác những chuyện này, cậu ta nhất định sẽ yên lặng gánh chịu bêu rếu.

“Chính là một tên đàn ông, là đồ bỏ đi tầm thường vô dụng lại dám làm ra loại chuyện này, còn có thể có thể làm gì nữa đây.” Tưởng Lam ra vẻ cảm thán.

“Tên Hàn Tam Thiên đó, khẳng định là bởi vì có quan hệ tốt với nhà họ Thiên, cho

nên mới bị lung lay, dám làm chuyện có lỗi với Tô Nghênh Hạ.”

“Cậu ta ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, đã ăn biết bao nhiêu cơm chùa, quả nhiên là một tên bạch nhãn lang.”

“Chia tay thì tốt, loại chuyện này có hai liền sẽ có ba, tuyệt đối không thể nhân nhượng, chỉ là đáng thương cho Nghênh Hạ, lại bị loại đàn ông này phản bội.”

Mấy người kia ngoài miệng chửi rủa Hàn Tam Thiên không hề lưu tình, bỡn cợt Hàn Tam Thiên không đáng giá một đồng.

Lúc này Tô Nghênh Hạ ở công ty, cái gì cũng không biết, đang bận rộn với công việc, động văn kiện trên bàn công tác chất cao như núi.

Từ sau khi khi Tần Lâm rời khỏi, tất cả mọi chuyện trong công ty chỉ có cô một mình xử lý, không ai có thể chia sẻ giúp cô, cho nên gánh nặng trên vai Tô Nghênh Hạ bây giờ cực kỳ lớn, cũng may tập đoàn họ Hàn mới thành lập cũng không có đối phó gì với công ty họ Tô, nếu không Tô Nghênh Hạ sẽ càng thêm đau đầu.

“Nghênh Hạ, đến giờ cơm trưa rồi, đi ăn cơm trước đi.” Thẩm Linh Dao đi vào văn phòng Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ không ngẩng đầu: “Cậu đi ăn trước đi, tớ vẫn chưa đói.”

Thẩm Linh Dao biết cô là vì làm việc mà quên hết tất cả, nhưng làm nhiều việc như vậy, trong chốc lát cũng không kết thúc ngay được, sao có thể không đi ăn cơm được chứ.

“Ăn bữa cơm không tốn nhiều thời gian làm chậm trễ công việc của cậu đâu, chẳng lẽ cậu không làm xong sẽ không định ăn cơm? Vậy còn không phải sẽ chết đói ư.” Thẩm Linh Dao đi đến cạnh Tô Nghênh Hạ, trực tiếp kéo tay của cô.

Tô Nghênh Hạ không nói gì mà cười: “Cậu trước tiên thả tớ ra đi, tớ thu dọn một lát rồi đi.”

“Được, mặc dù tớ không thể cho cậu sự

ôn nhu của Hàn Tam Thiên, nhưng mà tớ thay anh ta trông coi cậu, không thể để cho cậu phá hư thân thể." Thẩm Linh dao cười nói.

Nhắc đến Hàn Tam Thiên, biểu tình của Tô Nghênh Hạ trở nên nhu tình như nước, hiện tại chỉ sợ cô cũng không rõ bản thân yêu anh nhiều như thế nào.

“Cậu chỉ là muốn tìm người trả tiền, sao lại có nhiều có như vậy.” Tô Nghênh Hạ

nói.

Thẩm Linh Dao không phục chống nạnh: “Tô Nghênh Hạ, cậu đừng xem thường người khác quá, tốt xấu gì hiện tại tớ cũng là người có thu nhập, nếu như cậu sợ tới chiếm tiện nghi của cậu, hôm nay tớ sẽ

trả.”

“Tiền của cậu, vẫn là để đấy dùng mua đồ trang điểm đi, tớ còn trông cậy cậu sớm tìm bạn trai một chút đấy.” Tô Nghênh Hạ

trêu chọc.

Thẩm Linh Dao tức giận đến độ phồng gương mặt lên: “Cậu đây là chê tớ xấu sao? Tớ liều mạng với cậu.”

Hai người giống như là trẻ còn mà đùa giỡn, chỉ có tình cảm chị em rất tốt mới có thể có loại không khí này.

Sau khi đùa giỡn, hai người cùng rời khỏi công ty, ở xung quanh có rất nhiều quản Cơm cùng quán thức ăn nhanh, hai người lựa chọn một nhà hàng ít người nhất.

Mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy bên cạnh có người nói: “Nghe nói gì không, Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên sẽ ly hôn đấy, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là không kiên trì nổi.”

“Nói ra cũng kỳ lạ, lúc trước khi chuyện mới xảy ra, rất nhiều người đều cho rằng bọn họ sẽ ly hôn sớm, thế nhưng không nghĩ tới đã qua ba năm, động tĩnh gì cũng đều không có, hiện tại sao lại đột nhiên như vậy chứ.”

“Ta nghe nói ấy, là do Hàn Tam Thiên ngoại tình ở bên ngoài bị Tô Nghênh Hạ bắt được.”

“Cái tên vô dụng này còn dám vượt quá giới hạn như vậy, thật là có lỗi với Tô Nghênh Hạ.”

Mấy nữ sinh ở một cạnh nhỏ giọng thảo luận, mặc dù chuyện này chỉ là mới loan truyền gần nửa ngày, nhưng tốc độ truyền bá cực kỳ nhanh, bởi vì mấy người chị em kia của Tưởng Lam cũng không phải là người bình thường, quan hệ của bọn họ cực kỳ rộng, một truyền mười mười truyền trăm, hiện tại gần hơn nửa thành phố Thiên Vân đều đã biết chuyện này.

Lúc Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao nghe được mấy câu nói này, không khỏi có hơi khó hiểu.

Là chị em với Tô Nghênh Hạ, Thẩm Linh Dao biết rất rõ quan hệ của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên, mà sự kiện kim kiều lần đó cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Về phần Tô Nghênh Hạ càng thêm cảm thấy buồn cười, thân là người trong cuộc cô cũng không biết được chuyện này, tin tức giả của những người này cuối cùng là từ nơi nào có được.

“Các cô nói hươu nói vượn cái gì vậy, Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên làm sao lại ly hôn được?" Nghe được đám người kia thảo luận càng ngày càng kịch liệt, Thẩm Linh Dao nhịn không được đứng lên quát.

“Ai nói hươu nói vượn chứ, chuyện này là do chính mẹ của Tô Nghênh Hạ truyền ra, tuyệt đối sẽ không giả được.”

“Dì ba của tôi là chị em của Tưởng Lam, chuyện này chính là từ miệng Tưởng Lam nói cho bọn họ biết, cô cái gì cũng không biết, cũng đừng ở đây chỉ vào mặt người

khác.”

Sau khi Thẩm Linh Dao nghe được mấy câu kia thì ngây ngẩn cả người, việc này là từ miệng Tương Lam nói ra? Làm sao có thể, vì sao bà ấy đột nhiên nói những lời này chứ.

Lần nữa ngồi xuống ghế, Thẩm Linh Dao hỏi Tô Nghênh Hạ: “Nghênh Hạ, xảy ra chuyện gì, mẹ cậu đang cải làm gì vậy?"

Tô Nghênh Hạ cúi đầu, tránh để bị người khác phát hiện ra cô: “Sẽ không đâu, khả

năng chỉ là tin tức giả, hiện tại mẹ tớ sẽ không nói nói xấu Hàn Tam Thiên, càng không có khả năng làm ra loại chuyện này.”

Biết được thân phận Hàn Tam Thiên, mặc dù Tưởng Lam cũng không có biểu hiện e ngại gì với Hàn Tam Thiên, nhưng bà cũng sẽ không trở thành người châm ngòi những chuyện này, cho nên Tô Nghênh Hạ cảm thấy rất có thể là đồn bậy bạ mà thôi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.