Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1651 chữ

“Nếu đổi lại là Dương Mạnh thì tôi sẽ hỗ trợ.” Hàn Tam Thiên nói.

Những lời này khiến cho Mễ Phỉ Nhi có chút kinh ngạc. Ý của anh là vì người đó là cô nên anh mới không hỗ trợ? Tên này có cần phải nói thẳng ra như vậy không hả?

“Cũng đúng thôi, Dương Manh rất dễ lừa. Đối với mánh lới anh hùng cứu mỹ nhân

này, cô ấy càng dễ dàng mắc mưu hơn." Mễ Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, nói: “Nếu muốn làm núi băng thì phải chịu phần rét lạnh này. Ra vẻ ăn trên ngồi trước rồi lại muốn người khác phải giúp. Chẳng lẽ toàn bộ thế giới đều thiếu nợ cô hay sao?”

Nói xong câu đó, vừa hay thang máy cũng đã tới tầng mười sáu, Hàn Tam Thiên đi ra thang máy, để lại một mình Mễ Phỉ Nhi vẫn đang ngẩn người.

Mễ Phỉ Nhi rất đẹp, thế nên dù cô giống như một núi băng thì cũng có rất nhiều

người đàn ông chủ động chạy tới lấy lòng cô. Chuyện này khiến cho Mễ Phỉ Nhi có thói quen rằng: Những người đàn ông bình thường đều sẽ coi cô là nhất.

Trong mắt Mễ Phỉ Nhi, Hàn Tam Thiên đi thuê phòng giống cô, tất nhiên sẽ không có gì đặc biệt cả.

Nhưng cô lại không thể nào ngờ được, Hàn Tam Thiên lại dám nói ra những lời này.

Cô tự cảm thấy mình rất lạnh nhạt, nhưng Hàn Tam Thiên cũng lạnh nhạt. dường

như còn cao hơn cô một bậc.

Nhìn Hàn Tam Thiên mở cửa vào nhà, Mễ Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên đời này có một loại đàn ông, không có bản lĩnh mà còn rất kiêu ngạo, chính là nói loại đàn ông như anh đó.”

Sau đó cô nổi giận đùng đùng đi về nhà. Lúc này Dương Manh đang nấu cháo trong bếp. Tuy rằng cô không thích tập thể dục buổi sáng nhưng cũng rời giường từ rất sớm. Bữa sáng mỗi ngày hầu như đều do Dương Manh tự nấu.

“Chị Phỉ Nhi, ai chọc chi tức giận vậy?”

Dương Manh khó hiểu nhìn Mễ Phỉ Nhi.

“Còn không phải do cái tên ở phòng đối diện kia.” Mễ Phỉ Nhi oán giận nói.

“Anh Hàn à?” Dương Mạnh hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Hàn cũng rời giường sớm như vậy hả?”

“Chị Phỉ Nhi, tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần. Chúng ta cần xây dựng mối quan hệ tốt với láng giềng, hay là em bảo anh ấy qua đây ăn sáng chung nhé.” Dương Manh nói.

Bây giờ Mễ Phỉ Nhi hận không thể rút gân

lột da Hàn Tam Thiên. Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tam Thiên là người đầu tiên đối xử với cô lãnh đạm như vậy, còn muốn đến nhà cô ăn sáng hả, điều này sao có thể được

“Con bé này, sớm muộn gì em cũng sẽ bị người ta lừa gạt đó. Thân thiết với anh ta lắm sao mà mời anh ta đến nhà ăn sáng.” Mễ Phỉ Nhi nói với vẻ trách cứ.

Dương Mạnh chụp miệng, không dám nói thêm lời nào nữa. Tuy rằng có đôi khi Mễ Phỉ Nhi rất mạnh mẽ nhưng Dương Mạnh biết cô chỉ muốn tốt cho mình. Nếu không cô sớm đã bị mấy tên đàn ông kia lừa rồi.

“Vậy được rồi, chỉ chúng ta ăn thôi." Dương Mạnh nói.

Ăn sáng xong, hòm thư của mỗi người đều nhận được thu hồi âm về vấn đề xin việc của bất động sản Nhược Thủy, bảo các cô hôm nay đến công ty phỏng vấn. Điều này khiến cho Mễ Phỉ Nhi tràn ngập sự chờ mong.

Hàn Tam Thiên về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo trên người. Hôm nay anh phải đi cùng Chung Lương bàn chuyện hợp tác với những công ty khác. Nhưng

anh sẽ không dùng thân phận ông chủ đề xuất hiện, mà là dùng thân phận trợ lý của Chung Lương, nhìn thái độ của những người khác đối với chuyện này.

Thật là trùng hợp, Hàn Tam Thiên và Mễ Phỉ Nhi lại đụng mặt nhau ở cửa thang máy, đây có thể nói là không phải oan gia không gặp nhau nhỉ.

“Anh Hàn, anh đi làm hả?" Dương Mạnh chủ động đến gần bắt chuyện với Hàn Tam Thiên.

“Đúng vậy, hai người cũng đi làm đúng không?” Hàn Tam Thiên cười nói. Quả

thực không khác gì gặp bạn cũ trong nhà vệ sinh, hỏi đối phương đang đi vệ sinh đúng không. Hoàn toàn là đề tài nói chuyện phiếm không hề có chút chất xám nào.

“Đi phỏng vấn ở công ty mới, anh có biết bất động sản Nhược Thủy không?" Dương Manh hỏi.

Bất động sản Nhược Thủy!

Bốn chữ này khiến cho Hàn Tam Thiên sững sờ. Không trùng hợp tới mức như vậy chứ, hai cô gái này vậy mà lại đi phỏng vấn ở bất động sản Nhược Thủy.

“Lúc này đi phỏng vấn ở bất động sản Nhược Thủy không được tốt lắm đâu." Hàn Tam Thiên nói.

“Hừ.” Mễ Phỉ Nhi lạnh lùng hừ một cái, nói: “ Loại người không có học thức như anh, tất nhiên sẽ không hiểu vì sao bọn tôi lại muốn làm việc cho bất động sản Nhược Thủy. Tôi cũng lười giải thích với

anh.”

Hàn Tam Thiên nhìn về phía Dương Manh, nói: “Cố lên, cô nhất định có thể vượt qua bài phỏng vấn.”

Cảm nhận được Hàn Tam Thiên làm lơ mình, Mễ Phỉ Nhi lại tức giận đến nỗi da đầu run lên.

Hàn Tam Thiên cùng với hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Mạnh một trước một sau đi đến bất động sản Nhược Thủy. Lúc Hàn Tam Thiên đến văn phòng làm việc của Chung Lương, hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh đang ở bộ phận nhân sự chờ đến lượt phỏng vấn. Bởi vì bây giờ tình hình của bất động sản Nhược Thủy không tốt lắm, cho nên chỉ có hai người bọn cô đến đây để phỏng vấn.

Hễ là người có tư duy bình thường, thấy bất động sản Nhược Thủy rơi vào tình cảnh này, họ chắc chắn sẽ không đến phỏng vấn. Suy cho cùng loại người đi ngược lại tư duy của số đông như Mễ Phỉ

Nhi thật sự rất hiếm.

Lúc trưởng phòng nhân sự phỏng vấn hai người họ, đã đề ra vấn đề thiết yếu nhất, chính là tại sao ngay lúc này hai người họ lại lựa chọn bất động sản Nhược Thủy.

Câu trả lời của Mễ Phỉ Nhi giống như lời giải thích của Dương Manh, rất trực tiếp, biểu đạt nguyện vọng của bản thân vô cùng đơn giản rõ ràng. Đây cũng là lần đầu tiên trưởng phòng nhân sự gặp được một người như vậy, không khỏi nhìn Mễ Phỉ Nhi với con mắt khác.

Chẳng qua có vào được bất động sản

Nhược Thủy hay không, thì vẫn còn phải đợi quyết định cuối cùng của Chung Lương.

“Tôi đã hiểu tình hình cơ bản của hai cô, xin đợi tôi trong chốc lát.”

Sau khi trưởng phòng nhân sự rời khỏi phòng phỏng vấn, Dương Manh tỏ ra khẩn trương, còn Mễ Phỉ Nhi thì lại bày ra dáng vẻ vô cùng tự tin.

“Chị Phỉ Nhi, không biết hai người chúng ta có thể đậu phỏng vấn không nữa?" Dương Manh hỏi với vẻ chột dạ.

Phỉ Nhi gật đầu mỉm cười, nói: “Đương nhiên có thể đậu rồi. Bây giờ bất động sản Nhược Thủy đang trong giai đoạn thiếu nhân lực, em cứ yên tâm đi.”

Nghe Mễ Phỉ Nhi nói như vậy, trong lòng Dương Mạnh cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Trong văn phòng của Chung Lương, anh đã nói đại khái tình huống ngày hôm nay cho Hàn Tam Thiên nghe. Người họ muốn gặp là các ông chủ của mấy sản nghiệp trong trung tâm thành phố Thiên Vân, nhưng cũng không phải là nhân vật đứng đầu gì, bởi vì mấy công ty thực sự có thực

lực, đến nay đã bị tập đoàn Hàn thị lôi kéo, cho nên bây giờ chỉ còn sót lại mất công ty nhỏ có thể ôm vào mà thôi.

“Tiểu thiếu gia, nếu máy công ty này sợ bị người khác chiếm đoạt, thì tỷ lệ hợp tác với chúng ta có thể lên tới 80% trở lên. Nhưng cũng không loại trừ khả năng tập đoàn Hàn thị đã tìm đến bọn họ.” Chung Lương nói với Hàn Tam Thiên.

Tình cảnh bây giờ đã không còn cách nào nữa rồi, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, giờ chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần mà thôi. Suy cho cùng có thể thành công hay không, sau khi thành công lại có thể hỗ

trợ gì cho bất động sản Nhược Thủy, Hàn Tam Thiên cũng không thể xác định rõ.

“Hôm nay chủ yếu là anh đi nói chuyện với bọn họ, tôi đi xem thái độ của mấy người đó thế nào.” Hàn Tam Thiên nói.

Chung Lương gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Anh biết Hàn Tam Thiên làm chuyện này vốn không phải vì có thể lôi kéo bao nhiêu người, mà là thông qua thái độ của bọn họ để phán đoán ở thành phố Thiên Vân hiện tại, rốt cuộc có bao nhiêu người thần phục dưới trướng của tập đoàn Hàn Thị.

Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa,

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.