Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Thích Y Vân càng xinh đẹp thì sẽ càng dễ dàng tìm được người trong sạch,

Từ lúc Tô Nghênh Hạ còn đi học, cô đã vô cùng hy vọng sau này Thích Y Vân sẽ gả cho một người tốt bụng, chỉ có như thế cô ấy mới không cần phải chịu khổ cả đời.

“Tớ lại hy vọng cậu ấy sẽ không đeo kính nữa, như vậy mới dễ tìm được bạn trai.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Đâu dễ dàng như vậy, có một đống ruồi bọ hận không thể bay xung quanh cậu ấy cả ngày." Thẩm Linh Dao nói xong, thở dài một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Không như tớ, cho dù có trang điểm tỉ mỉ thế nào thì ở trước mặt hai người đều sẽ trở nên ảm đạm không ánh sáng. Xem ra đời này của tớ đã định chắc là độc thân rồi.”

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ chứa đầy ý cười nhìn Thẩm Linh Dao, nói: “Nhưng dạo gần đây tớ lại nghe nói có người nào đó nhận được rất nhiều hoa luôn á. Anh ta tên gì vậy?”

Thẩm Linh Dao nghe vậy, khuôn mặt ngay lập tức ủng đỏ, nói: “Sao anh ta có thể so với Hàn Tam Thiên được. Mấy chuyện như tặng hoa sao có thể đả động được tới chứ. Nói như thế nào thì tớ cũng là một người có kinh nghiệm sa trường mà.”

“Cậu đừng khoác lác nữa. Nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ tớ lại không biết cậu đã yêu đương bao nhiêu lần sao? Nếu cảm thấy hợp thì cứ thử xem sao, cậu cứ kén cá chọn canh như này thì chắc tớ phải tìm am ni cô cho cậu thật quá.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Nếu tớ làm ni cô, nhất định sẽ kéo cậu và Thích Y Vân làm đệm lưng, mấy người các cậu ai cũng đừng nghĩ tới việc kết hôn.” Thẩm Linh Dao hùng hùng hổ hổ nói.

Hai người cứ thế trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến chỗ hẹn là một tiệm cơm.

Khi nhìn thấy Thích Y Vân, cô ta đã đeo kính lên. Bởi vì đối với Thích Y Vân mà nói, cô ta chỉ cần thể hiện bản thân ở trước mặt Hàn Tam Thiên mà thôi. Còn những người đàn ông khác thấy thế nào, cô ta cảm thấy hoàn toàn không quan

trọng. Hơn nữa Thích Y Vân cũng không muốn bản thân sẽ thu hút quá nhiều ruồi

bọ.

“Y Vân, sao cậu lại đeo kính nữa rồi?” Tuy rằng sau khi Thích Y Vân tháo kính ra sẽ cướp đi tầm mắt của tất cả đàn ông. Nhưng khi Thẩm Linh Dao nhìn thấy cô ta trở lại bộ dạng trước kia, cô vẫn không thể nào chấp nhận được. Bởi vì cô biết rõ Thích Y Vân có tình cảm với Hàn Tam Thiên. Nếu không có người đàn ông nào có thể đả động cô ta, sự tồn tại của cô ta chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tình cảm giữa Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ.

“Tớ quen rồi, với lại khi đeo kính sẽ có cảm giác an toàn hơn.” Thích Y Vân cười

nói.

Tô Nghênh Hạ không biết tình cảm của Thích Y Vân dành cho Hàn Tam Thiên, vì thể lên tiếng khuyên bảo: “Đàn ông đều là động vật chỉ biết nhìn bằng thị giác. Nếu cậu cứ che giấu sự xinh đẹp của bản thân đi, bọn họ không nhìn thấy cũng sẽ không phải lòng cậu đâu. Chẳng lẽ cậu vẫn không định yêu đương hay sao?”

“Nếu gặp được người thích hợp, cho dù

tớ đeo kính thì anh ấy cũng sẽ yêu tớ. Nếu anh ấy chỉ ham mê sắc đẹp của tớ, chờ đến lúc tớ hoa tàn liễu dập, liệu anh ấy có còn yêu tớ không?” Thích Y Vân nói.

Những lời đạo lý không chê vào đâu được này khiến cho Tô Nghênh Hạ không tìm thấy lý do để phản bác, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Đạo lý là như thế, nhưng dựa vào sự xinh đẹp mĩ lệ của cậu, chỉ cần chăm sóc chút thôi là có thể xinh đẹp đến năm năm mươi tuổi cũng không thành vấn đề.”

Trong lòng Thích Y Vân không khỏi thở

dài, cho dù xinh đẹp đến năm một trăm tuổi thì đã sao. Đôi mắt của Hàn Tam Thiên cũng không nhìn về phía cô. Phụ nữ trang điểm là vì người mình thích, nếu đối phương không phải là người trong lòng cô thì trang điểm xinh đẹp cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Cậu và Hàn Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại đột ngột ly hôn?" Thích Y Vân tò mò hỏi.

Vấn đề này khiến cho trái tim của Thẩm Linh Dao lập tức nghẹn lại. Cô sợ nhất chính là Thích Y Vân quan tâm đến chuyện này. Bởi vì hiện tại Tô Nghênh Hạ

và Hàn Tam Thiên đã ly hôn, đúng là thời điểm cho Thích Y Vân thừa cơ mà vào.

“Không có gì đâu, bọn họ chỉ là ly hôn giả mà thôi, hai người đùa với nhau ấy mà. Tình cảm giữa hai người họ tốt như thế, sẽ không bị bất cứ kẻ nào phá hỏng đâu.” Thẩm Linh Dao nói.

Mấy lời nói này của Thấm Linh Dao rõ ràng là đang nhắc nhở Thích Y Vân, nhưng Thích Y Vân lại không mảy may dao động. Bởi vì ngay từ lúc đầu cô ta đã hiểu rõ mức độ khó khăn của việc này rồi, tình cảm của hai người họ, chắc chắn không phải thứ cô ta chen chân vào là có thể phá hỏng. Hơn nữa tình cảm mà Hàn Tam Thiên dành cho Tô Nghênh Hạ, còn kiên cố hơn cả vàng.

Tuy mục đích lúc đầu Thích Y Vân tiếp cận Hàn Tam Thiên chỉ vì muốn nhờ Hàn Tam Thiên giúp đỡ nhà họ Thích, nhưng tiếp xúc càng lâu, cô ta càng cảm nhận được mị lực của Hàn Tam Thiên. Sự tiếp

cận mang theo mục đích lúc đầu, dần dần đã chậm rãi thay đổi theo một chiều hướng khác.

Thậm chí có lúc Thích Y Vân đặt tay lên ngực mình rồi tự hỏi, phải chăng cô ta thật sự đã nảy sinh tình cảm với Hàn Tam Thiên rồi. Nhưng cô không thể đưa ra câu trả lời cho bản thân. Dưới tình cảnh không thể đưa ra đáp án, Thích Y Vân hiểu rõ lòng mình đã xuất hiện dao động, không còn đơn thuần chỉ là muốn lợi dụng Hàn Tam Thiên nữa.

Trong lúc ăn cơm, Thẩm Linh Dao chủ động dẫn dắt chủ đề, tránh không nói đến

chuyện có liên quan đến Hàn Tam Thiên.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Linh Dao cũng chủ động tiễn Thích Y Vân về khách sạn, để Tô Nghênh Hạ về nhà nghỉ ngơi trước.

Mỗi khi Tô Nghênh Hạ nghĩ đến hai chữ “về nhà, trong lòng lại cảm thấy trống trải. Bởi vì trong ngôi nhà đó, không thể nào nhìn thấy được bóng dáng của Hàn Tam Thiên, điều này khiến cho Tô Nghênh Hạ không còn cảm giác nơi đó là nơi mà mình thuộc về.

Mãi cho đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu

rõ tầm quan trọng của Hàn Tam Thiên.

Hóa ra ở trong lòng cô, Hàn Tam Thiên đã chiếm một vị trí không thể nào thay thế. Sự quan trọng này cho dù là Tưởng Lam hay Tô Quốc Diệu cũng không thể nào so sánh được.

Trở về biệt thự sườn núi, Tô Nghênh Hạ đứng chần chừ ở trước của không đi vào. Bởi vì cô biết sau khi đi vào, nỗi nhớ Hàn Tam Thiên sẽ càng thêm day dứt, nỗi nhớ như thủy triều tuôn trào ấy, sẽ khoét rỗng tất cả mọi thứ của cô.

“Nghênh Hạ, con đứng ở trước cửa làm gì

vậy?” Hà Đình đi ra vứt rác nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, không khỏi ngạc nhiên nói.

“Dì Hà, nơi này hình như đã thay đổi đến nỗi không còn là nhà của con nữa rồi." Tô Nghênh Hạ rưng rưng nước mắt nói.

Hà Đình thở dài, ngôi nhà không có Hàn Tam Thiên, đối với cô mà nói, chắc đã không thể coi là một gia đình.

“Về nghỉ ngơi đi, cậu ấy sẽ quay về thôi.” Hà Đình nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, đi vào biệt thự.

Đêm hôm nay, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, lại là một đêm không ngủ.

Thang máy ở chung cư.

Như thường lệ Hàn Tam Thiên thức dậy từ lúc sáu giờ, hơn ba năm đã thành thói quen, cho dù là không có báo thức, anh cũng sẽ thức dậy đúng giờ. Tiếng báo thức dường như đã đi sâu vào xương cốt, cả đời cũng không quên được.

Sau khi vệ sinh cá nhân, Hàn Tam Thiên chuẩn bị xuống lầu chạy bộ, vừa mở cửa, nhìn thấy cánh cửa phía trước mặt cũng

đã được mở ra.

Mễ Phỉ Nhi mặc đồ thể thao, khi cô nhìn thấy Hàn Tam Thiên, trên mặt lộ ra biểu cảm không mấy vui vẻ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.