Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1593 chữ

“Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí đâu? Anh cho rằng bản thân là nam thần tuyệt thế, phụ nữ ai cũng phải nhớ nhung anh sao?” Hàn Tam Thiên nói.

Thanh Vân thở dài một hơi, nói: “Anh à, nếu tôi có khuôn mặt giống như anh, chắc chắn sẽ trái ôm phải ấp mà không cần tốn một chút sức nào. Sự chênh lệch giữa anh và tôi chỉ kém một hệ ngân hà thôi.”

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ mỉm cười. Trình

độ nịnh hót của tên này đã tăng lên vượt bậc, xem ra ở trong đó đã khom lưng uốn gối với người ta không ít đâu.

“Dựa vào bản lĩnh của anh, lẽ nào có người còn bắt nạt được anh sao?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Biểu cảm của Thanh Vân không có chút sơ hở, anh ta không hề do dự nói: “Anh à, dựa vào bản lĩnh của tôi tất nhiên là không thể tìm ra địch thủ ở trong đó. Có điều đám người này có nhiều chiêu âm hiểm lắm, hơn nữa còn chơi hội đồng, một mình tôi sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ? Nhưng mà anh yên tâm, tôi không

làm anh mất mặt đâu, những nắm đấm tôi từng phải chịu, tôi đều trả lại hết rồi.”

“Liên quan gì đến tôi, đừng có chuyện gì cũng đổ lên người tôi. Sau này nếu anh còn làm ra loại chuyện này nữa thì cút khỏi thành phố Thiên Vân đi. Đừng nói là anh có quen biết với tôi.” Hàn Tam Thiên cảnh cáo.

“Không đâu không đâu. Bây giờ tôi ngoan ngoãn lắm luôn ấy. Nếu có ai nhào vào vòng tay của tôi, tôi nhất định sẽ tìm hiểu rõ mục đích của mấy người phụ nữ đó trước rồi mới xuống tay.” Trong lòng Thanh Vân vẫn còn sợ hãi.

Sau khi Hàn Tam Thiên và Thanh Vân rời đi không lâu, lại có một người đi ra từ trong trại tạm giam. Người đó vừa mới đi ra đã gọi điện thoại cho Mặc Dương.

“Mặc đại ca, khoảng thời gian anh ta ở trong đây không xảy ra chuyện gì đặc biệt hết. Mỗi ngày đều bị đánh, cũng không thấy anh ta đánh trả, chắc là không có vấn đề gì.”

“Được rồi, tiền đã chuyển vào thẻ của anh rồi, đưa vợ của anh đi chữa bệnh đi. Có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với tôi.” Mặc

Dương nói.

“Cảm ơn Mặc đại ca, sau này Mặc đại ca có yêu cầu gì, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng làm.”

Sau khi Hàn Tam Thiên đưa Thanh Vân quay về phòng trọ, anh đi tới hộp đêm Mordor.

“Thế nào?" Hàn Tam Thiên hỏi Mặc Dương.

“Ngoại trừ hằng ngày đều bị đánh ra thì không có gì đặc biệt.” Mặc Dương bất đắc dĩ nhún vai, từ sau khi Hàn Tam Thiên biết

chuyện Thanh Vân bị bắt vào phòng tạm giam, đã lập tức bảo ông phải người trà trộn vào trong đó, quan sát tình hình của Thanh Vân, chỉ đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

Hàn Tam Thiên làm chuyện này, chỉ là một phép thử đơn giản, không ngờ Thanh Vân sẽ dễ dàng bại lộ như vậy, thế nên trong lòng anh cũng không thất vọng gì mấy, chỉ nói: “Che giấu càng sâu, càng chứng minh anh ta không hề đơn giản.”

“Nếu đã cảm thấy anh ta nguy hiểm thì giết luôn không phải là được rồi sao? Sao phải phiền phức như thế làm gì?” Mặc

Dương thắc mắc.

“Có lẽ từ trên người anh ta, tôi có thể biết được một vài chuyện. Nếu anh ta đã cố ý tiếp cận tôi, chắc chắn là có mục đích gì đó, đương nhiên là không thể giết rồi." Hàn Tam Thiên nói, anh đang cân nhắc đến nhà họ Hàn ở Thủ Đô. Bởi vì nhà họ Hàn ở Thủ Đô còn có một kẻ thù mà anh không biết rõ, Thị Tinh cũng đã từng nhắc đến. Năm đó sự xuất hiện của vị đạo sĩ kia rất có thể là do đối thủ sắp xếp vào, Hàn Tam Thiên nhất định phải điều tra rõ chuyện này, bởi vì nó rất có thể sẽ liên quan đến Hàn Thiên Dưỡng.

Thật ra ngay từ lúc đầu Hàn Tam Thiên đã cảm thấy Thanh Vân đang cố ý tiếp cận

mình. Giác quan thứ sáu của anh cảm thấy có lẽ Thanh Vân có liên quan đến kẻ thù còn ẩn mình trong bóng tối kia. Hơn nữa thân phận đạo sĩ mà Thanh Vân giả vờ kia cũng vô cùng mẫn cảm, thậm chí Hàn Tam Thiên còn cảm thấy vị đạo sĩ năm đó cũng có liên quan đến Thanh Vân.

Đối với quyết định của Hàn Tam Thiên, Mặc Dương trước nay đều không nhúng tay vào, bởi vì ông tin tưởng năng lực làm việc của Hàn Tam Thiên. Chẳng qua bây giờ có một chuyện khiến ông vô cùng lo

lắng.

“Tam Thiên, tôi nghe nói bây giờ có không ít người ngo ngoe rục rịch, muốn theo đuổi em dâu. Chuyện này cậu phải nghĩ cách giải quyết đi, cả đời này Mặc Dương tôi chỉ nhận mình cô ấy là em dâu thôi.” Mặc Dương nói.

Hàn Tam Thiên nở một nụ cười bất đắc dĩ. Mặc Dương chính là người chứng kiến tình cảm của anh và Tô Nghênh Hạ, mà bản thân ông cũng là một người si tình, chắc chắn không hi vọng nhìn thấy tình cảm giữa hai người họ xảy ra vấn đề.

“Tôi tin cô ấy, anh cũng nên tin cô ấy.” Hàn Tam Thiên nói.

“Vậy là cậu không biết bây giờ có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy rồi. Tôi đã cho người đi điều tra, đám đần đó đều đang lên kế hoạch tiếp cận em dâu.” Mặc Dương không kìm chế được mà nói tục một câu, như vậy đã đủ để thấy ông coi trong chuyện này đến mức nào.

Tô Nghênh Hạ ở thành phố Thiên Vân giờ như con mồi trong tầm ngắm của rất nhiều người, đây không phải chuyện giật gân với Mạc Dương.

Là mỹ nữ bậc nhất tại Thiên Vân, Tôi Nghênh Hạ có sự ảnh hưởng rất lớn. Tuy rằng có lời đồn đại về một người phụ nữ còn xinh đẹp hơn xuất hiện, nhưng có rất nhiều người chưa từng gặp, cho nên trong mắt họ, Tô Nghênh Hạ vẫn là nữ thần duy nhất.

Hơn nữa công ty nhà họ Tô khá phát triển

thành phố Thiên Vân, thậm chí lớn mạnh hơn trước kia, Tô Nghênh Hạ với

chức vị chủ tịch càng được nhiều người theo đuổi.

Một người phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa có sự nghiệp, giờ còn độc thân, sao không có ai theo đuổi?

Điều quan trọng nhất là việc Tưởng Lam đưa ra một thông tin, càng khiến đám người theo đuổi đó đông như đuổi vịt, nữ thần vẫn còn trong trắng, không có chỗ nào phải chế.

Nhưng Hàn Tam Thiên không hề để vấn đề này trong lòng, anh tin tưởng Tô Nghênh Hạ tuyệt đối. Tình cảm được mài

giũa giữa hai người trong ba năm không phải chỗ cho kẻ thứ ba chen chân vào.

Mardor đúng 9 giờ tối mở cửa, 8 giờ rưỡi đã có một hàng dài chuẩn bị vào, khung cảnh cực kì náo nhiệt, không có hộp đêm nào ở Thiên Vân có thể như này.

"Phỉ Nhi, đêm chúng ta hãy chơi hết mình nhé, chúc mừng cậu đã tìm được công việc mới."

"Tuy giờ làm ở bất động sản Nhược Thủy không phải lựa chọn tốt, nhưng mình tin năng lực của cậu, khẳng định sẽ có thành tựu tại bất động sản Nhược Thủy."

"Sau này cậu sẽ thăng chức nhanh thôi, đừng quên mấy đứa bạn này nhé."

Đêm nay Mễ Phỉ Nhi cùng mấy người bạn tới Mardor chúc mừng.Với tính cách của cô, cô sẽ không từ chối bất kì cơ hội xã giao có lợi nào, nhưng cô rất ít tới chỗ phóng túng như tới hộp đêm này.

Chẳng qua hôm nay khác, những người bạn này đều có quyền hành tại một số công ty lớn ở Thiên Vân.Sở dĩ hôm nay cô mời khách, vì để cho mình một đường lui, dù sao cô không biết phần trăm bất động

sản Nhược Thủy sống sót sau cuộc tranh đấu với tập đoàn nhà họ Hàn là bao nhiêu.Một khi có chuyện ngoài ý muốn, Mễ Phỉ Nhi có thể thông qua mối quan hệ này để tìm công việc mới một cách nhanh nhất.

Cuộc sống của Mễ Phỉ Nhi, có thể được hiểu qua bốn chữ 'cẩn thận từng bước, trước khi làm bất cứ điều gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới làm.Việc tâm huyết với sự nghiệp này hơn rất nhiều người đàn ông trong xã hội.

"Mấy cậu cứ nói đùa, mình chỉ là một công nhân nhỏ mà thôi.Đâu như mấy cậu,

toàn quyền cao chức trọng cả." Mễ Phỉ Nhi cười nói.Mấy lời này đương nhiên là nịnh nọt, quyền cao gì, chẳng qua nắm chút quyền lợi thôi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.