Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1385 chữ

Còn chưa kịp phản ứng, Võ Phong nháy mắt đã cảm thấy thân thể của mình mất đi trọng lượng, như diều đứt dây bay về sau.

Giữa không trung, bóng ngườiấy lại biến mất lần nữa.Ngực của Võ Phong bị đánh liên tục, cơ thể bay ngược lại, nện xuống mặt đất.

Mặt đường xi măng bị rạn nứt ra vô số kể hở, Võ Phong phun ra một ngụm máu tươi, thảm hại vô cùng.

Ông già nhìn thoáng Võ Phong, lập tức

quay người rời đi.Bên trong hẻm nhỏ khôi phục lại sự yên tĩnh, giống chưa từng xảy ra chuyện gì.

Võ Phong khó khăn ngồi dậy, tựa ở bên tường, vẻ mặt thống khổ.

Mặc dù không biết ông già này có đến vì Hàn Tam Thiên hay không, nhưng khả năng này là rất lớn.

“Tiểu thư, xem ra tên Hàn Tam Thiên này cũng không hề dễ dàng đối phó như tưởng tượng.”

Sau khi Hàn Thanh rời khỏi sàn đấu

boxing, ngay lập tức quay về khách sạn lấy di động ra cho Hàn Yên xem.

Lúc Hàn Yên nhìn thấy bộ dạng chật vật Hàn Tam Thiên, cũng cảm thấy không có gì là ngoài dự liệu.Ở trong mắt cô ta, đây chẳng qua là biểu hiện bình thường của kẻ bỏ đi mà thôi.

“Không có gì ngạc nhiên cả.Đối với một tên vô dụng mà nói, không lùi bước, chẳng lẽ còn có cách nào khác nữa?" Hàn Yên khẽ cười.

Hàn Thanh gật đầu.Vốn dĩ cô ta còn cho rằng khi Hàn Yên xem video sẽvui vẻ,

nhưng khi nghe Hàn Yên nói như vậy, chính cô ta cũng cảm thấy không thú vị.

“Tiểu thư nói đúng.”

“Đúng rồi, Võ Phong đâu?” Hàn Yên hỏi.

“Tiểu thư, vốn dĩ Võ Phong muốn đánh một trận với Hàn Tam Thiên, thế nhưng không biết vì sao, đột nhiên anh ta chưa lâm trận đã rút lui.” Hàn Thanh nói.

“Chưa lâm trận đã rút lui?” Trong nháy mắt biểu cảm của Hàn Yên trở nên rét lạnh: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Hàn Thanh giải thích tình huống ở hiện trường cho Hàn Yên một lần, điều này khiến Hàn Yên tức giận đến sôi máu.

Mặc dù cô ta không đích thân có mặt ởđó, nhưng Võ Phong là người của cô ta, Võ Phong lùi bước, rõ ràng chính là làm cô ta bị mất mặt.

“Tên Võ Phong này chẳng lẽ lại sợ một kẻ vô dụng!” Hàn Yên nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu thư, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chờ anh ta quay về, cô có thể hỏi anh ta.” Hàn Thanh đáp lại.

“Tốt nhất là nên có lời giải thích rõ ràng cho tôi.” Vẻ mặt Hàn Yên lạnh như băng.

Không bao lâu sau, Võ Phong đã trở về khách sạn, sắc mặt trắng bệch.

“Võ Phong, gan anh lớn thật đấy, dám khiến tôi bị mất mặt, hơn nữa còn là trước mặt của tên bỏ đi kia.” Hàn Yên đi đến trước mặt Võ Phong, từ trên cao mà chất vấn.

Đầu của Võ Phong rất thấp, cho dù bây giờ Hàn Yên không đi giày cao gót, anh ta

cũng chỉ có thể ngẩng lên mà nhìn.

“Tiểu thư, bên trong sàn đấu boxing có

một cao thủ, tôi sợ tên đó đến giúp đỡ Hàn Tam Thiên, cho nên mới không dám tùy tiện ra tay.” Võ Phong đáp lại.

“Hừ.” Hàn Yên lạnh lùng hừ một tiếng: “Có phải giúp đỡ tên đó hay không, phải thử thì mới biết được.Còn anh chỉ nghi ngờ đã không dám ra tay, làm tôi bị mất

mặt?”

“Tiểu thư, sau khi rời khỏi sàn đấu boxing, người kia đã tìm đến tôi, chỉ một chiêu đã hạ được tôi rồi.Với thân thủ của người đó,

dù tôi có đến ba người, cũng khôngđịch nổi.” Võ Phong cúi đầu.Anh ta không hề nghĩ tới đến Hoa Hạ còn có thể gặp được đối thủ ở cấp bậc như vậy.Ở trước mặt ông ta, hoàn toàn không có chỗ để phản kháng.

Nghe Võ Phong nói, Hàn Yên nhíu mày, Võ Phong lợi hại bao nhiêu cô ta biết rất rõ, cũng đã từng được chứng kiến tình huống Võ Phong lấy ít địch nhiều Mà đối với loại quân nhân như Võ Phong, muốn thừa nhận bản thân yếu hơn kẻ khác, đồng nghĩa với việc bôi xấu chính mình.

Hơn nữa anh ta còn nói ngay cả khi mình

có ba người cũng không phải đối thủ của đối phương!

“Bên cạnh Hàn Tam Thiên có người lợi hại như vậy?” Hàn Yên hoài nghi.

“Tôi không biết chính xác, ông ta không để lại lời nói nào cả.” Võ Phong nói.

Hàn Yên nhìn vết máu trên người Võ Phong, anh ta bị thương không hề nhẹ: “Anh đi chữa trị đi, nếu như người này thật sự là giúp đỡ cho Hàn Tam Thiên, tôi nhất định sẽ điều tra ra được.”

“Vâng.” Võ Phong gật đầu, đi ra khỏi

phòng.

Đôi mày thanh tú của Hàn Thanh cũng nhíu lại nói với Hàn Yên: “Tiểu thư, nếu như người này thật sự muốn giúp Hàn Tam Thiên, vậy thì sẽ là một phiền phức lớn.”

Hàn Yên cười nhạt, rõ ràng không có xem chuyện này mức quá quan trọng: “Phiền phức? Trong mắt của Hàn Yên này, sao có thể có phiền phức được?Chẳng cần biết người kia là ai, tôi đều có thể giết chết. Họ Hàn chúng ta, cũng không phải chỉ có một vệ sĩ là Võ Phong, còn khối kẻ lợi hại hơn so với Võ Phong.”

Trong lòng Hà Đình rất khó chịu, nhưng địa vị của bà ở nhà quả thực không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Quốc Diệu tháo ảnh cưới xuống.

Phòng quan sát sàn đấm bốc, Hàn Tam Thiên kêu người điều tra lịch sử camera tối nay.

Bởi vì câu nói kia của Đông Hạo khiến Hàn Tam Thiên cực kỳ tò mò, vì vậy anh muốn biết vị cao thủ giấu mặt trên khán đâì cuối cùng là ai. Nhưng sau khi xem hết toàn bộ màn hình giám sát, Hàn Tam Thiên không phát hiện ra bất kỳ ai khả

nghi, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Nếu Vũ Phong đột ngột rời sân, hiển nhiên là có lý do gì đó. Nhưng một chút dấu vết cũng không phát hiện được, chẳng lẽ vị cao thủ này là một người trông rất bình thường ư?

"Anh Tam Thiên, có vài cao thủ lợi hại đến trình độ nhất định, nhìn ngoài mặt thì chẳng khác gì người bình thường. Nếu người đó đã giúp chúng ta dọa Vũ Phong bỏ chạy, chắc là sẽ không gây bất lợi cho chúng ta. Anh không cần quá lo lắng về chuyện này." Đạo Thập Nhị nói với Hàn

Tam Thiên,

Tuy rằng anh ta bị thương nặng, nhưng Hàn Tam Thiên kêu anh ta đến bệnh viện anh ta lại không đi. Cũng không biết là vì tiết kiệm tiền, hay là tình hình cơ thể anh ta không đến mức phải tới bệnh viện.

Hàn Tam Thiên thở dài, nói: "Tôi muốn xem thử người đó là ai. Nếu có thể mượn sức thì có lẽ rất có lợi cho chúng ta."

"Mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Nếu người đó thật sự bằng lòng giúp chúng ta, sau này sẽ còn xuất hiện." Đạo Thập Nhị

nói.

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, bảo: "Cũng đúng."

"Anh Tam Thiên, tôi có câu này, không biết nên nói không." Sắc mặt Đao Thập Nhị nặng nề bảo.

"Tập đoàn Hàn thị dùng vốn lớn tiến vào giới kinh doanh thành phố Thiên Vân. Bây giờ còn muốn dùng thân thủ của Vũ Phong để khống chế khu vực xám ở thành phố Thiên Vân, anh lo tôi sẽ thua à?" Hàn Tam Thiên nói.

Đạo Thập Nhị lắc đầu, nói: "Điều tôi lo lắng không phải Vũ Phong, mà là nhiều người như Vũ Phong xuất hiện hơn."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.