Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1183 chữ

Lúc Hàn Tam Thiên đi chạy không tình cờ gặp Mễ Phỉ Nhi nữa, có lẽ cô ta cố ý đi tập giờ khác. Nhưng việc này đối với Hàn Tam Thiên cũng tốt, đỡ phải xấu hổ, hơn nữa tâm trạng của anh cũng tốt hơn khi không cần nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của Mễ Phỉ Nhi.

Nhưng lúc chạy xong, đang chuẩn bị về nhà, hai người như ma xui quỷ khiến gặp nhau.

Chờ ở thang máy, Mễ Phỉ Nhi tỏ thái độ khinh thường: "Anh không phải cố ý chờ tôi chứ?"

Lúc Hàn Tam Thiên đi chạy không tình cờ gặp Mễ Phỉ Nhi nữa, có lẽ cô ta cố ý đi tập giờ khác. Nhưng việc này đối với Hàn Tam Thiên cũng tốt, đỡ phải xấu hổ, hơn nữa tâm trạng của anh cũng tốt hơn khi không cần nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của Mễ Phỉ Nhi.

Nhưng lúc chạy xong, đang chuẩn bị về nhà, hai người như ma xui quỷ khiến gặp nhau.

Chờ ở thang máy, Mễ Phỉ Nhi tỏ thái độ khinh thường: "Anh không phải cố ý chờ tôi chứ?"

khiếm khuyết sao?" Mễ Phỉ Nhi nói.

"Loại người như tôi là loại người như nào?" Hàn Tam Thiên thắc mắc.

"Thất bại, yếu đuối, vô dụng, sở hữu mọi khuyết điểm của đàn ông. Nếu muốn đánh giá anh là loại người gì, dành cho anh hai chữ vô dụng là đủ." Mễ Phỉ Nhi cười lạnh.

Hai chữ này chưa từng biến mất khỏi cuộc sống của Hàn Tam Thiên, bởi vì trong mắt nhiều người, anh là kẻ vô dụng.

"Muốn biết trong lòng tôi cô là loại người như thế nào không?" Hàn Tam Thiên nói.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Mễ Phỉ Nhi bước vào, chắn ở cửa nói: "Loại người như anh không có tư cách đánh giá tôi. Tôi không muốn cùng anh đi chung thang máy, anh cứ ở đó chờ đi."

Nói xong, Mễ Phỉ Nhi đóng thang máy để Hàn Tam Thiên bên ngoài.

Lòng Hàn Tam Thiên lặng như nước, không hề có cảm xúc tức giận gì. Bởi vì việc này chỉ là một việc nhỏ như con kiến trong cuộc sống của anh, không đáng để anh để ý.

Không nói tới việc chịu khổ ở nhà họ Hàn, chỉ cần nhắc tới cuộc sống sau khi tới thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên đã chịu ánh mắt khinh bỉ của người khác nên việc này không đáng để so đo.

"Ngăn chủ tịch ngoài thang máy, cấp dưới như cô còn muốn thăng chức không?" Hàn Tam Thiên cười.

Chờ thang máy xuống, Hàn Tam Thiên mới lên phòng thay quần áo.

Hôm nay anh cùng Đạo Thập Nhị đi điều

tra tin tức của người kia, tuy không có tin tức mới, nhưng cứ thử một lần thì hơn.

Không nỗ lực rồi chấp nhận số mệnh của mình không phải phong cách của Hàn Tam Thiên.

Cùng thời điểm đó, tại khu nhà ở ngoại ô, trong khuôn viên có đủ loại hoa cỏ, nhưng vì thời gian dài không được chăm sóc khiến nó có vẻ bừa bộn, thậm chí có cả cỏ dại mọc lên, phá hủy mỹ quan.

"Ông không nên nhúng tay vào chuyện của nó." Trong đó có hai người đang đứng, một nam một nữ, chính là Thi Tinh

và Viêm Quân.

"Chẳng phải cô cũng tới sao?" Viêm Quân bình thản nói.

"Tôi vì ông mới tới.Nó phải chịu hoàn cảnh chèn ép mới có thể trưởng thành được, ông không nên ra tay giúp nó." Thi Tinh trách cứ, bà hy vọng nhìn thấy Hàn Tam Thiên lâm vào nghịch cảnh, bởi vì sự thật chứng minh, chỉ khi đó Hàn Tam Thiên mới có thể mạnh hơn.

Từ năm mười hai tuổi, Hàn Tam Thiên đã lộ ra sức mạnh trước cảnh sinh tồn hơn nữa còn dựa vào thủ đoạn của chính

mình để bày bố tùng nước đi trên bàn cờ. Thi Tinh cảm thấy cực kì khiếp sợ khi biết chuyện, cho nên bà mới nghĩ Hàn Tam Thiên càng chịu áp lực càng tốt.

“Nghịch cảnh chứ không tuyệt cảnh, thứ nó đang đối mặt hiện giờ chính là đường tới cõi chết." Viêm Quân nói.Hôm qua ông phải cải trang tới võ đài để Hàn Tam Thiên không biết.

"Tuyệt cảnh mới khiến niết bàn trùng sinh, nó phải chịu càng nhiều áp lực để rửa tội.Đây là cơ hội để chúng ta áp đảo nhà họ Hàn tại Mĩ, tôi muốn nó phải mạnh hơn qua chuyện này." Thi Tinh nói mà mặt

không cảm xúc.Dường như người bà ta đang nhắc tới không phải con trai bà. Bà ta có thể như một người lạ lạnh lùng nhìn người ta vật lộn trong cảnh khốn đốn, cho dù người khác nhúng tay vào cũng không được

“Cô không có tư cách ra lệnh cho tôi, tôi là người bảo vệ nhà họ Hàn, đây là chức trách của tôi." Viêm Quân nói.

Biểu cảm của Thi Tinh trở lên sắc lạnh, bà không có quyền ra lệnh cho Viêm Quân làm bất cứ việc gì. Trên thực tế người bảo tiêu này không có bất kì rằng buộc với nhà họ Hàn.

Nam Cung Thiên Thu có sống cũng không có tư cách ra lệnh cho Viêm Quân.

Nhưng bà không hy vọng Viêm Quân trợ giúp Hàn Tam Thiên quá nhiều, bà sợ việc này sẽ khiến Hàn Tam Thiên không còn ý chí tự lập.

Một khi Hàn Tam Thiên ỷ lại người khác, vậy cuộc đời của anh sẽ bị phá hủy ngay khoảnh khắc đó.

"Tôi không để ông hủy hoại nó đâu." Thi Tinh nghiến răng nghiến lợi.

"Cô dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích, thậm chí không quan tâm tính mạng của con mình, cô y đúc Nam Cung Thiên Thu. Nhưng cô sẽ không thể tưởng tượng nổi sự cứng cỏi của Hàn Tam Thiên, nó không bị bất cứ ai hủy hoại, trừ cô ấy." Viêm Quân nói, ông hiểu Hàn Tam Thiên hơn bất cứ ai.Chuyện Hàn Tam Thiên phải làm không phải chuyện mà người bình thường có thể thay đổi, dù ông có giúp đỡ Hàn Tam Thiên, cũng không trở thành chướng ngại cho Hàn Tam Thiên.

Sức chịu đựng của đứa nhóc mười hai

tuổi bắt đầu tự lực gánh sinh, không phải ai cũng có thể tưởng tượng nổi. Trưởng thành trong hoàn cảnh đó đã thành tiền đề khiến anh không thể nhụt chí.

"Cô ấy?" Thi Tinh lộ ra sát khí, trong mắt bà bất cứ người nào khiến Hàn Tam Thiên dao động đều trở thành mối uy hiếp.

"Tôi khuyên cô bỏ ý nghĩ ngu xuẩn đó đi. Giết cô ấy không khiến Hàn Tam Thiên mạnh hơn, bởi vì sức mạnh của Hàn Tam Thiên được thành lập trên người Tô

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.