Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1287 chữ

"Tôi đi tắm trước cái đã, nhất định sẽ thơm tho mà đến chơi với cô." Đường

Cẩu đầy vẻ dâm đãng mà nói.

Lúc này, một người vẻ mặt hoảng loạn chạy đến bên cạnh Đường Cầu, hơi thở đứt quãng nói: "Anh Cẩu, đại ca Dương bảo anh qua đó một chuyến."

Đường Cầu nhất thời bất mãn nhíu mày. Đại ca Dương chính là Dương Hưng, sau khi con trai ông ta ta bắt nạt Trương Thiên Tâm, bị Hàn Tam Thiên nghiêm khắc giáo huấn một trận.Lúc đó Dương Hưng, bao gồm là đàn em và con trai của ông ta đều quỳ trước mặt Hàn Tam Thiên cả.

Khi đó, việc này khiến cho người khác vỗ

tay khen ngợi. Nhưng sau khi chuyện qua đi rồi, cũng không ai dám nhắc lại nữa. Dù sao Dương Hưng là đại ca của thôn Thành Trung, chẳng ai muốn đắc tội ông ta cả.

"Đến lúc nào không đến, lại cứ đến vào lúc quan trọng, đậu má!" Đường Cầu bất

mãn nghiến răng nghiến lợi. Tuy trong lòng vô cùng không tình nguyện, nhưng không thể không đi gặp.

"Mấy người chúng mày, trông chừng người cho ông. Trước khi tao về không đứa nào được ra tay đâu đấy." Đường Cẩu dặn dò mấy tên đàn em, vừa quay

người đã nói tiếp: "Thu điện thoại lại cho tao."

Sau khi hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh giao điện thoại ra liền bị ném vào trong một phòng ngủ nhỏ. Tuy điều kiện có sạch sẽ hơn, nhưng mùi hôi thối ngút trời đó vẫn tràn ngập, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn.

"Chị Phỉ Nhi, làm sao bây giờ?" Dương Manh sợ hãi nói với Mễ Phỉ Nhi.

Thật ra Mễ Phỉ Nhi cũng rất sợ, nếu rơi vào tay loại người như Đường Cầu thì chính là vết dơ cả đời này của cô. Nhưng

trước mặt Dương Manh, cô phải mạnh mẽ bình tĩnh mới được.

"Yên tâm đi, chị có thể nghĩ ra cách." Mễ Phỉ Nhi an ủi nói.

"Chị Phỉ Nhi, chị nói xem anh Hàn có tới cứu chúng ta không?" Dương Mạnh đột nhiên nói.

Mễ Phỉ Nhi khó hiểu nhìn Dương Manh, sao cô lại nhắc tới tên vô dụng này?

"Chị PhiNhi, vừa rồi em nhân lúc bọn họ không chú ý mà gửi cho anh Hàn một cái định vị địa chỉ, nhưng chưa kịp gửi đi thì

điện thoại đã bị lấy mất rồi." Dương Mạnh giải thích.

Mễ Phỉ Nhi khinh thường cười nói: "Nếu em gửi cho người khác, có lẽ chúng ta sẽ được cứu rồi, nhưng kẻvô dụng gan nhỏ như chuột giống anh ta ấy à, sao có thể đến cứu chúng ta được?"

Nghe Mễ Phỉ Nhi nói vậy, Dương Mạnh có chút tuyệt vọng. Vừa rồi cô tùy tiện ấn vào một người trong wechat, lại ấn trúng vào Hàn Tam Thiên. Nếu thật sự như Mễ Phỉ Nhi nói thì không ai có thể cứu bọn họ nữa rồi.

"Sao em lại có wechat của anh Hàn, không phải chị đã cảnh cáo em đừng quá gần gũi với anh ta sao?" Trong tình cảnh năng lực tự bảo vệ mình còn không có mà Mễ Phỉ Nhi vẫn không quên chỉ trích Dương Manh, đủ để thấy cô hận Hàn Tam Thiên đến đâu.

"Chị Phỉ Nhi, ngày đầu tiên em đã lén lút add anh ấy rồi." Dương Mạnh cúi đầu nói.

"Em không nghe lời chị, sớm muộn cũng chịu thiệt thôi." Mễ Phỉ Nhi tức giận nói.

Đối với hành động của Dương Manh, Mễ Phi Nhi trừ tức giận ra thì không biết phải làm sao cả, bởi vì dưới cái nhìn của cô, cơ bản là Dương Manh không biết được Hàn Tam Thiên là người như thế nào, lại ôm hy vọng với Hàn Tam Thiên, càng là sai càng thêm sai.

Tên kia là đồ bỏ đi nhát gan, ngay cả thôn Thành Trung cũng không dám đến, làm sao có thể tới cứu các cô được?

“Chị Phi Nhi, lão Hàn thật sự sẽ không tới sao?” Dương Mạnh hỏi, hiện tại trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, mà người duy nhất từng liên lạc chính là Hàn Tam Thiên, cho nêncô đã dốc hết hy vọng gửi gắm trên người Hàn Tam Thiên, nếu quả thật như là lời Mễ Phi Nhi nói, cô sẽ tuyệt vọng mất.

Nhìn Đường Cầu cũng biết không phải là người tốt, hơn nữa cách cư xử của tên đó cực kỳ trực tiếp, Dương Manh không muốn rơi vào tay loại người này.

“Em có thể cầu nguyện thần tiên hiển linh, cũng đừng trông cậy vào việc anh ta có thể đến cứu chúng ta.” Mễ Phi Nhi xem thường, trải qua hai chuyện, cô tự nhận là

mình đã hiểu Hàn Tam Thiên đủ sâu, Hàn Tam Thiên tuyệt đối không có khả năng

xuất hiện.

“Vì sao?" Dương Manh không hiểu.

Mễ Phi Nhi thấy Dương Manh vẫn còn ôm hy vọng, không khỏi thở dài: “Lần trước khi chị chạy bộ vào buổi sáng ở tiểu khu, chị với một người dắt chó cãi nhau, anh ta nhìn thấy, so với kẻ khác chạy còn nhanh hơn. Còn có một lần chị ở quán ăn đêm bị người khác chiêm tiện nghi, sau khi anh ta thấy, cũng chạy nhanh hơn nữa, tuy rằng hai chuyện này không có quan hệ gì với anh ta, nhưng đây không phải biểu hiện rằng anh ta nhu nhược nhát gan hay sao chứ?”

Dương Manh dựa lưng vào vách tường, nếu thật là sự như vậy thì Hàn Tam Thiên quả thật không đáng tin, hơn nữa tin tức mà cô để lộ ra cũng không có ý nghĩa gì

cả.

Nhìn phản ứng của Dương Mạnh, Mê Phi Nhi an ủi: “Chị đã sớm nói với em anh ta không phải người tốt lành gì, em thất vọng về anh ta chỉ là vì em nhìn nhầm mà thôi.”

Dương Manh mệt mỏi gục đầu xuống, có lẽ đúng như Mễ Phi Nhi nói, cô không nên có thiện cảm với Hàn Tam Thiên, càng

không nên đi tin tưởng anh ta.

| Mặt khác, thời điểm Đường Cầu nhìn thấy Dương Hưng, không lộ ra vẻ mặt chán ghét như lúc trước mà dáng vẻ khúm núm.

Ở trong cái thôn Thành Trung này, Dương Hưng là người có vị trí cực kỳ cao, dù là Đường Cầu cũng không dám hỗn với anh ta, còn phải gọi một tiếng anh Hung.

“Anh Hưng, anh tìm em có chuyện gì ạ?" Đường Cầu thận trọng.

“Đường Cầu, gần đây tao nhận được một tin, có người muốn khai phá thôn Thành Trung, đây chính là cơ hội tốt để kiếm tiền." Dương Hưng nói với Đường Cầu.

Vẻ mặt Đường Cầu khó hiểu, tin tức quan trọng như vậy, sao mình không có nghe được, làm sao có thể?

Hơn nữa loại chuyện tốt như thế này, Dương Hưng còn chủ động nói cho mình biết nữa?

Theo tính cách hay ăn mảnh của Dương Hưng, anh ta tuyệt đối không thể chia sẻ

chuyện tốt như vậy với người khác.

“Anh Hưng, anh nghe ai nói vậy, sẽ không chỉ là lời đồn chứ?” Đường Câu hỏi.

“Cái tập đoàn Hàn thị gần đây gây ra xôn xao huyên náo, nghe nói bọn họ muốn cải tạo thôn Thành Trung một lần nữa, sẽ không có năng giả được.” Dương Hưng đáp lời.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.