Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1967 chữ

Tô Nghênh Hạ về nhà sau một ngày đi làm mệt nhọc, thứ đập vào mắt đầu tiên là Chu Ngọc Phong đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lập tức lạnh xuống.

Trước kia Chu Ngọc Phong là người cuồng nhiệt theo đuổi cô. Mặc dù đã một thời gian rất lâu không xuất hiện trước mặt cô nữa . Nhưng mà người này, cô chắc chắn là còn chưa quên đấy, và bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

"Nghênh Hạ." Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, Chu Ngọc Phong hồi hộp đứng dậy.

Tô Nghênh Hạ ngay cả chào hỏi khách khí tối thiểu nhất với Chu Ngọc Phong cũng không có làm, lôi kéo Tưởng Lam về phòng của mình.

"Mẹ, đâu phải mẹ không biết anh ta là ai đâu chứ? Sao mẹ có thể để cho anh ta đến nhà chúng ta được chứ." Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ oán trách nói.

"Trước kia Ngọc rất thích con, đương nhiên mẹ biết rõ rồi." Tưởng Lam nói.

"Mẹ đã biết rõ vậy tại sao mẹ không đuổi anh ta đi." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam cười, nói: "Bây giờ con và Hàn Tam Thiên đã ly hôn, Chu Ngọc Phong lại ưu tú như vậy. Vậy tại sao không cho bản thân một cơ hội lựa chọn chứ?"

Những lời này khiến Tô Nghênh Hạ trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù thật sự đã ly hôn nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ muốn sống chung với người đàn ông khác.

Hơn nữa ly hôn, cũng là vì Hàn Tam Thiên muốn bảo vệ cô chứ đâu phải ly hôn thậtsự. Sau này vẫn có thể cưới lại, cô và Hàn Tam Thiên vẫn tiếp tục sống chung với nhau.

"Mẹ, con biết rõ Hàn Tam Thiên đồng ý ly hôn với con là do mẹ ở phía sau lưng gây rối. Chuyện này con chưa tranh cãi với

mẹ nhưng không có nghĩa mẹ có thể được một tấc lại tiến thêm một bước." Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.

Tưởng Lam làm một bộ dáng tận tình khuyên bảo, nói: "Mẹ chỉ là muốn con có một cơ hội lựa chọn mà thôi, chứ không phải là bức bách con nhất định phải sống chung với Ngọc, trước ở chung thử xem

một chút cũng không làm chậm trễ cái gì."

"Không bao giờ, con sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với Hàn Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ nói chắc như đinh đóng cột.

Trên mặt Tưởng Tam lộ ra vẻ có chút không vui, đây chính là nguyên nhân bà phải giết chết Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên không chết, trái tim của Tô Nghênh Hạ sao có thể dao động được?

"Ăn bữa cơm cái đã, Ngọc đã tới. Chẳng lẽ bây giờ con muốn đuổi anh ta đi sao? Lễ phép tối thiếu nhất nhà họ Tô chúng ta

không phải không có." Tưởng Lam nói ra. Bức bách Tô Nghênh Hạ quá sẽ chỉ khiến cho cô sinh ra bài xích càng lớn, điểm này Tưởng Lam hiểu rõ. Vì vậy chỉ có thể làm từng bước một, để cho Tô Nghênh Hạ từ từ thích ứng loại tình huống này.

"Không được." Tô Nghênh Hạ một lần nữa quyết đoán từ chối. Cho dù là một bữa cơm, chỉ cần ngồi chung một chỗ ăn với Chu Ngọc Phong cũng sẽ làm cho cô có ác cảm, sẽ khiến cô có cảm giác mình phản bội Hàn Tam Thiên.

Sắc mặt Tưởng Lam lạnh lẽo, nói: "Ngay cả bữa cơm cũng không được, con khôngnên để mẹ bị bề mặt được chứ?"

"Người là mẹ gọi tới, mẹ muốn xử lý như thế nào cũng được. Không liên quan đến con." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam hít sâu một hơi, tuy rằng phẫn nộ đã đạt tới giới hạn muốn bùng nổ nhưng bà vẫn nhẫn nhịn xuống. Vào lúc này cãi nhau với Tô Nghênh Hạ không phải là lựa chọn sáng suốt.

"Tùy con vậy." Quăng xuống ba chữ đó, Tưởng Lam rời khỏi phòng.

Tô Nghênh Hạ thà đói bụng cũng không

có bước ra khỏi phòng một bước. Bữa cơm trong phòng ăn tràn ngập mùi vị lúng túng, Chu Ngọc Phong biết rõ Tô Nghênh Hạ là vì anh ta nên mới không xuống dùng bữa. Chu Ngọc Phong nghĩ, Tô Nghênh Hạ đã bài xích như vậy khiến cho anh ta cảm thấy hoàn toàn không có tia hi vọng nào.

Nhưng thái độ Tưởng Lam hoàn toàn ngược lại, một mực khuyên anh ta không nên buông bỏ. Nói cho anh ta biết, tâm trạng hiện tại trong lòng Tô Nghênh Hạ đang thương tâm vì bị phản bội, cần phải một khoảng thời gian để xoa dịu.

Lúc rời khỏi biệt thự Sơn Yêu, Tưởng Lam còn cố ý tiễn Chu Ngọc Phong đến cửa ra vào, nói với anh ta: "Ngọc, đừng buông bỏ nhanh như vậy, dì sẽ giúp con khuyên nhủ Nghênh Hạ. Hiện tại ở thành phố Thiên Vân này, trừ con ra, còn lại gì Lam một người cũng chướng mắt."

Chu Ngọc Phong không có lòng tin được Tưởng Lam cổ vũ động viên mấy lần trở nên có chút xíu lòng tin rồi, nói: "Di Lam, dì yên tâm, con sẽ không buông bỏ đâu Chỉ cần di chịu giúp con, con nhất định có thể khiến cho Nghênh Hạ hồi tâm chuyển

ý."

Tưởng Lam cười, nói: "Lái xe về nhà cần thận một chút, dì chờ con kêu dì một tiếng "mẹ' nhé."

Những lời này đúng thật là đã khiến cho Chu Ngọc Phong càng thêm vui vẻ, cũng cho rằng Tô Nghênh Hạ vì tâm trạng đau buồn nên mới không chịu gặp anh ta. Chỉ cần thông qua không ngừng nỗ lực, anh ta có lòng tin mình có khả năng có được tâm hồn thiếu nữ của Tô Nghênh Hạ.

Sau khi tiễn Chu Ngọc Phong, tâm trạng Tưởng Lam thay đổi đi đến trước củaphòng Tô Nghênh Hạ, gõ cửa phòng.

"Vào đi."

Sau khi bước vào, vẻ mặt Tưởng Lam bùi ngùi ngồi bên giường, kéo tay Tô Nghênh Hạ, nói: "Nghênh Hạ, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con. Chẳng qua việc này cũng trách mẹ, không có thông báo trước cho con. Yên tâm đi, sẽ không có lần sau."

"Mẹ, con nói một lần cuối với mẹ, con sẽ không sống chung với người đàn ông nào ngoại trừ Hàn Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ nói.

"Được được được, mẹ đã biết rồi. Loại chuyện này, sau này mẹ sẽ không nhắc lại, được chưa?" Trong bụng Tưởng Lam ước gì có thể phanh thây xé xác Hàn Tam Thiên. Nhưng vừa rồi thì diễn xuất một bộ dạng tôn trọng ý kiến của Tô Nghênh Hạ.

"Mẹ không nên để cho con và Hàn Tam Thiên ly hôn. Nếu như tụi con đã là vợ chồng thì có khó khăn gì tụi con cũng sẽ cùng nhau đối mặt." Tô Nghênh Hạ nói.

"Haizz." Tưởng Lam cố ý thở dài, nói: "Đây không phải là mẹ lo lắng con bị tổn thương sao.”

"Cho dù là tổn thương, con cũng muốn sống chung với anh ấy." Tô Nghênh Hạ kiên định nói.

"Được rồi, được rồi. Biết rõ con thương nó, đã vài ngày không gặp rồi, nhớ muốn hỏng người rồi đúng không?" Tưởng Lam cười nói.

Tô Nghênh Hạ một khi bỏ công việc xuống, nhớ thương tựa như thủy triều vậy. Sao cô có thể không muốn biết Hàn Tam Thiên ở đâu, cô còn ước gì có thể bay đến bên người Hàn Tam Thiên, đâm đầuvào trong lòng của anh.

Nhưng mà hiện giờ, mặt ngoài hai người đã ly hôn. Tô Nghênh Hạ không dám tùy tiện đi quấy rầy Hàn Tam Thiên, sợ mình gây thêm phiền phức cho anh.

Thấy Tô Nghênh Hạ cúi đầu, trên mặt viết đầy hai chữ lo lắng, Tưởng Lam nói: "Nếu không, con điện thoại cho cậu ta đi. Hỏi

một chút gần đây cậu ta đang làm gì, có kế hoạch gì. Nếu như con muốn chung hoạn nạn với cậu ta thì xem có cái gì có thể giúp hay không."

Rất nhiều lần Tô Nghênh Hạ cầm điện

thoại, thậm chí bấm xong dãy số của Hàn Tam Thiên rồi, nhưng cuối cùng đều bỏ xuống.

Nếu như không phải vì quả nhớ nhung Hàn Tam Thiên. Thái độ Tưởng Lam đột nhiên thay đổi, cô nhất định có thể phát hiện được. Nhưng mà bây giờ, đầy trong đầu cô đều là Hàn Tam Thiên của cô, hoàn toàn không có lòng dạ nào muốn những chuyện này. Thậm chí trong lòng cô còn hy vọng Tương Lam có thể tiếp tục cho cô một ít dũng khí, chỉ có như vậy, cô mới dám bấm dãy số của Hàn Tam Thiên.

"Con sợ quấy rầy anh ấy." Tô Nghênh Hạ nói.

Sắc mặt Tưởng Lam hiện lên tia dữ tợn ở hai đầu lông mày, nếu không phải vì nghe ngóng tin tức của Hàn Tam Thiên thì sao bà có thể nói nhảm nhiều với Tô Nghênh Hạ như vậy chứ.

"Có cái gì mà sợ, hiện tại phiền toái của cậu ta không ít. Con không đi quan tâm, lỡ như những người phụ nữ khác thừa cơ

mà vào thì làm sao bây giờ?" Tưởng Lam nói.

"Không biết." Tô Nghênh Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Con tin tưởng anh ấy,

anh ấy tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện này."

"Tim đàn ông khó nói chính xác, ngay cả điện thoại con cũng không bấm. Tình huống thế nào cũng không biết, sao dám đảm bảo chứ?" Tưởng Lam giật dây nói.

Nghe Tưởng Lam nói vậy, Tô Nghênh Hạ không hiểu sao có chút lo lắng. Hàn Tam Thiên có khả năng mỡ dâng tận mồm vẫn không thèm, nhưng nếu thật sự có phụ nữ mạnh mẽ bổ nhào vào trong lòng ngực của anh thì làm sao bây giờ?

Tay Tô Nghênh Hạ bất giác chạm tới điện

thoại đầu giường. Hành động này của cô đã đủ nói rõ ham muốn cầm điện thoại gọi Hàn Tam Thiên có bao nhiêu bức thiết.

Tưởng Lam thừa lúc lửa cháy đổ thêm dầu vào, nói: "Mau bấm đi, hiểu được tình huống rõ ràng cũng tốt."

Nắm điện thoại trong tay, mở khóa, chuyện mở danh bạ này chỉ cần hai giây là đủ. Tô Nghênh Hạ dùng ước chừng một phút đồng hồ, Tưởng Lam thấy vậy gấp khó dằn nổi.

Túm lấy điện thoại của cô một chút, bà ta trực tiếp bấm dãy số của Hàn Tam Thiên.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Tô Nghênh Hạ kinh hoảng nói, muốn cướp điện thoại về nhưng Tương Lam nắm chặt bảo vệ trong tay.

"Đây là mẹ đang giúp con."Đẩy dãy số không liên quan ra. Tưởng Lam dùng một tay đẩy ngã Tô Nghênh Hạ xuống giường, gần như là dùng toàn bộ khí lực.

"Mẹ nhanh trả điện thoại di động cho con." Tô Nghênh Hạ đứng dậy, không quan tâm đau đớn trước ngực.

Tưởng Lam vỗ một cái tát vào mu bàn tay của Tô Nghênh Hạ, nói: "Con bé này, mẹ đang giúp con. Sao không lại không biết đúng sai như vậy chứ?"

Đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên truyền ra giọng nói của Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.