Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1173 chữ

Ba cái chữ quỳ xuống này đối với các hành khách nghe có vẻ chói tai, họ kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, không ai dám nghĩ tới anh có thể nói như vậy.

Không ít người bội phục Hàn Tam Thiên, nhưng cũng có người cảm thấy Hàn Tam

Thiên không thức thời, đối phương cao lớn như vậy, mà anh nhìn ra lại có vẻ yếu đuối, suy cho cùng, vẫn là anh chịu thiệt, thế thì có ý nghĩa gì?

"Chàng trai, thôi bỏ đi, tội gì phải nháo

cùng bọn này."

"Đúng vậy, đừng để bản thân chịu thiệt.”

"Cậu là người tốt, mọi người đều hiểu, nhưng cậu xem, bọn họ cũng không phải dạng tốt đẹp gì."

Những người xung quanh khuyên bảo Hàn Tam Thiên, hành vi như này, có khi còn làm cho bọn chúng tức giận hơn, người không biết xấu hổ, ngược lại đắc ý nhìn Hàn Tam Thiên.

"Mày tốt nhất là cút xa ra, nếu không, tao cho mày biết thế nào là lợi hại." Mấy gã kia nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhìn cô bé kia, khuôn mặt đang sợ hãi vào thời khắc đó cũng lo lắng cho anh.

Mặc dù cô bé không hiểu ý của mấy người nước ngoài kia, nhưng bé vẫn biết, anh trai lạ mặt kia, vì giúp cô nên đã đắc tội với mấy người bọn họ.

"Anh, em không khóc nữa." Cô bé nói.

Hàn Tam Thiên dịu dàng xoa đầu bé, nói, "Hiện tại em khóc hay không không phải là vấn đề, mà là bọn họ muốn gây rắc rối, em cũng không muốn làm khó chị ấy phải không?"Cô bé nhìn tiếp viên, ra sức gật đầu.

Tiếp viên trông thấy Hàn Tam Thiên xuất hiện thì vô cùng kích động, nhưng cô cũng không đồng ý với Hàn Tam Thiên bởi vì chuyện này mà bị thương, người của

đối phương lại đông, nói thẳng ra Hàn Tam Thiên không đấu lại được, càng không nói bọn họ lại có vài người.

"Ngài cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ cách đi." Cô tiếp viên nói với Hàn Tam Thiên.

"Cô còn có thể nghĩ cách, lẽ nào muốn để khách ở hạng nhất đến hạng phổ thông? Cô gánh vác được trách nhiệm này sao?" Hàn Tam Thiên nói.

Tiếp viên cúi đầu, với địa vị của cô, nào dám chịu trách nhiệm, nói không chừng vì chuyện này mà còn mất việc.

"Mọi người có thể làm chứng cho tôi, chuyện này không phải do tôi. Tôi cũng không muốn bị cho vào danh sách đen đâu." Hàn Tam Thiên cười, vén tay áo lên.

Ngay lúc mọi người đang không biết Hàn Tam Thiên muốn làm gì, anh đá một cước, tên người nước ngoài đứng trước mặt anh như một một tờ giấy, gã lùi về sau mấy bước, té mạnh xuống đất.

Mọi người hít một hơi lạnh, việc Hàn Tam Thiên đột nhiên ra tay khiến mọi người đều trợn mắt há mồm.

Anh.... anh thế mà lại dám đánh người, chẳng lẽ anh không nhìn thấy đối thủ có bao nhiêu người sao?Hay là anh trông cậy vào những người trên máy bay sẽ hỗ trợ anh?

Cô tiếp viên kinh ngạc nhìn anh, bất ngờ xảy ra ấu đã khiến cô chỉ có thể đứng sung tại chỗ, không biết nên làm gì.

Thảo nào anh lại nói không muốn bị đưa vào danh sách đen, đánh nhau trên máy bay là một việc hết sức nguy hiểm.

Cô tiếp viên vô thức liếc nhìn nhân viên bảo vệ, nhưng anh ta lại không làm gì cả, giống như không có ý định sẽ ngăn cản chuyện này.

Sau khi người nước ngoài kia bị đánh té xuống đất, những người khác liền bắt đầu

nổi giận, nhưng lối đi quá hẹp khiến họ không thể ra tay cùng một lúc.

Một mình Hàn Tam Thiên cũng đủ để giữ cửa ải, không ai có thể vượt qua, chỉ ba cú đánh đã khiến mấy người kia nằm rạp xuống đất, kêu rên không ngừng.

Lúc này, những hành khách khác mới hiểu ra, cơ bản là anh không cần người khác giúp đỡ mình, một mình anh có thể giải quyết được những tên gây rối đó.

"Thật lợi hại."

"Anh chàng này thật mạnh mẽ, không phải

tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?"

"Những người nước ngoài này đáng bị như thế, đồng thời có thể cho bọn họ biết, nơi này là Hoa Hạ, không phải nơi bọn họ muốn làm gì thì làm."

Một số hành khách bắt đầu xôn xao vì sợ giúp đỡ của Hàn Tam Thiên.

Một bé gái nhỏ lặng lẽ nép vào lòng mẹ

mình, ngẩng đầu ngây ngô nói:"Mẹ ơi, anh ấy thật mạnh mẽ, nhiều người như thế mà lại không đánh lại anh ấy."

Người mẹ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh,

bỏ qua số lượng cũng như kích thước, Hàn Tam Thiên chắc chắn đã phải chịu thiệt, nhưng anh lại khiến mọi người kinh ngạc, sức của một mình anh có thể đối phó với từng này người nước ngoài.

"Một tí nữa nhớ cảm ơn anh ấy nhé." Người mẹ nói với cô con gái nhỏ của mình.

Cô bé nhỏ giơ nắm tay nhỏ bé lên, vẻ mặt đáng yêu nói:"Chờ con lớn, nhất định con sẽ mạnh mẽ giống anh ấy."

"Anh... anh biết Kungfu." Người nước ngoài bị đánh đầu tiên kinh ngạc nhìn Hàn

Tam Thiên, tuy Kungfu của Hoa Hạ nổi tiếng gắp nơi, nhưng anh ta chưa từng được chứng kiến trực tiếp, cho đến giờ phút này, anh ta mới nhận ra bản thân mình đã gặp được một cao thủ Kungfu.

Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt người kia, thản nhiên hỏi:"Anh muốn đổi khoang khác, hay muốn rơi thẳng xuống?"

Người nước ngoài kia nghe những lời này thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệnh, rơi thẳng xuống, ý của anh là muốn ném bọn họ xuống khỏi máy bay.

Thật kiêu căng, ngạo mạn!

Chỉ có bốn chữ này mới hình dung được Hàn Tam Thiên lúc này, những người nước ngoài đó không biết được Hàn Tam Thiên đang nói thật hay nói đùa.

"Thực lòng xin lỗi, chúng tôi sai rồi."

"Chúng tôi sai rồi, xin anh tha cho."

"Chúng tôi không muốn thay đổi khoang nữa, cũng sẽ không nói cô bé ồn ào."

Mấy người đó liên tục xin lỗi.Cảnh này khiến mọi người hả lòng hả dạ, dù sao sự kiêu ngạo ban nãy của bọn họ khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện giờ, tất cả đều nhận lỗi, sự thay đổi này sao có thể khiến mọi người khó chịu nữa chứ?

"Cô giúp hai mẹ con thay đổi khoang đi." Hàn Tam Thiên nói với cô tiếp viên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.