Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Một màn Hàn Tam Thiên lên xe, đúng lúc được tiếp viên hàng không nhìn thấy. Điều này khiến cho tiếp viên hàng không sững sờ tại chỗ.

Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của nhân viên bảo vệ: "Không ngờ anh ta chính là thằng ăn bám, thật là có chút thú vị."

Trong giọng nói của nhân viên bảo vệ tràn đầy cười nhạo và chế giễu, khiến cho tiếp viên hàng không thấy rất chói tai.

Cô có rất nhiều hảo cảm với Hàn Tam Thiên, bởi vì biểu hiện anh dũng của Hàn

Tam Thiên trên máy bay, cô chưa bao giờ thấy biểu hiện này trên người của những người đàn ông khác.

"Sao anh có thể khẳng định anh ấy là thằng ăn bám." Tiếp viên hàng không không tin nói.

"Chẳng lẽ cô còn muốn tự mình lừa dối

mình à? Người phụ nữ trên xe kia có bao nhiêu tuổi, cô nhìn không ra à. Cần gì phải tự mình lừa gạt mình." Nhân viên bảo vệ nói.

Trong lòng tiếp viên hàng không trầm xuống.

Thông qua cửa sổ xe có thể thấy người phụ nữ trong xe đúng thật là đã có tuổi nhất định rồi. Tuy rằng bà ấy rất đẹp, đã được bảo dưỡng nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy một chút dấu vết năm tháng, cái này dù cho làm gì cũng không giấu được.

Chẳng lẽ nói, anh thật sự là tên ăn bám sao?

"Đừng si tâm vọng tưởng nữa. Loại đàn ông này, cô là một cô gái tiếp viên hàng không, làm sao có thể trèo cao lên trên được. Cô cũng không nhìn một chút

người ta mở xe gì." Sau khi nhân viên bảo vệ cười nhạo nói xong lời này, đi lướt qua vai tiếp viên hàng không. Chán ghét trong mắt với Hàn Tam Thiên, sâu tới tận xương.

Tiếp viên hàng không nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng thở dài nặng nề. Khó trách lúc nhận lấy danh thiếp, anh nhìn cũng không nhìn, hóa ra anh là người như vậy.

Xe chạy nhanh về phía sân lớn nhà họ Hàn.

Thi Tinh nhìn chăm chú toàn bộ hành trình trên đường đi của Hàn Tam Thiên, và Hàn Tam Thiên thì nhìn ra ngoài cửa xe. Hai người tương đối im lặng.

"Trở về lúc này, dự định chờ bao lâu?" Thi Tinh phá vỡ yên lặng, mở miệng hỏi.

"Tốt nhất là không qua hơn một ngày." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Nhận được đáp án này Thi Tinh cũng không bất ngờ, nói: "Trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn con thích nhất rồi, ăn xong sauđó nói sau."

Sân lớn nhà họ Hàn, là một nơi làm Hàn Tam Thiên lúc nhỏ không có cảm giác thoải mái, tựa như mỗi xó xỉnh nào anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của năm đó. Yên lặng ở trong bóng tối nhìn chăm chú vào Nam Cung Thiên Thu đang cung chiều thiếu niên Hàn Quân, rất nhiều lần đau buồn muốn chết.

"Ông nội Viêm đâu?" Sau khi về đến nhà, Hàn Tam Thiên ngoài ý muốn không nhìn thấy Viêm Quân. Điều này khiến cho anh có cảm giác rất quái lạ. Nếu như Viêm Quân biết rõ anh trở về nhất định ông sẽ

chờ anh ở trước cửa nhà đấy.

"Chú ấy có việc đã ra ngoài Thủ Đô, con trở về chuyện này chỉ sợ không gặp được chú ấy." Thi Tinh nói.

Hàn Tam Thiên khẽ nhíu mày, chức trách của Viêm Quân là bảo vệ nhà họ Hàn ở Thủ Đô. Nếu như không phải là chuyện đặc biệt quan trọng, ông ấy tuyệt đối sẽ không tùy tiện rời đi.Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì rồi sao?

Từ sau khi Nam Cung Thiên Thu chết, Thi Tinh đã cho người giúp việc trong nhà

nghỉ việc hết. Bởi vì sân lớn nhà họ Hàn ngày nay chỉ còn một mình bà sống ở đây, không cần người giúp việc chăm sóc. Hơn nữa, bà càng ưa thích yên lặng một người, không mong muốn bị người không liên quan quấy rầy.

Bước vào phòng ăn, một bàn đồ ăn đã để được một lúc rồi, có chút hơi lạnh, Thi Tinh nói: "Nhanh chóng ăn đi, đồ ăn rất nhanh nguội lạnh."

"Mẹ làm hay sao?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Thi Tinh nói: "Sau khi nghe được tin tức con muốn quay về Thủ Đô, mẹ đã bắt đầu làm. Con nếm thử mùi vị, nếu như không vừa miệng thì..."

"Không cần, nếu là đồ ăn mẹ làm. Con nhở con không cần phải ăn." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Những lời này khiến cho trong lòng Thi Tinh đau xót, tuy rằng bà ký thác nhiều hy vọng vào Hàn Tam Thiên, bà cũng có một trái tim tàn nhẫn. Nhưng mà Hàn Tam Thiên xa cách bà ngàn dặm, vẫn khiến cho Thi Tinh có chút khó mà chấp nhận. Dù sao giữa bọn họ chính là người thân có chung dòng máu.

"Được, không đói bụng thì thôi, không cần ăn nữa. Con có yêu cầu gì, cứ việc nói cho mẹ biết." Thi Tinh nói.

Hàn Tam Thiên cắn răng, then chốt là cái chữ "tiền" này. Anh nhận ra cho dù anh dùng hết khí lực toàn thân, hình như cũng không nói nên lời. Quá khó khăn, khó như lên trời!

Nhiều năm như vậy, một phân anh cũng không xài của nhà họ Hàn. Nhưng mà bây giờ, anh thế nhưng không thể không đòi tiền với Thi Tinh.

"Chẳng lẽ con còn điều gì khó xử với mẹ sao. Mẹ là mẹ của con đấy." Thi Tinh nói.

"Con muốn tiền." Hàn Tam Thiên nói.

"Không có vấn đề, tất cả vốn lưu động của nhà họ Hàn, con có thể lấy đi." Thi Tinh nói, Hàn Tam Thiên lấy tiền vì đối phó Hàn Yên, việc này Thi Tinh tuyệt đối sẽ không có nửa điểm chần chừ. Dù sao, bà từ trên người Hàn Yên nhận rất nhiều khuất nhục, với tư cách là con sen của Hàn Thanh mà cũng dám đánh bà. Đối với Thi Tinh mà nói, sao có thể không báo thù này được.

"Viết giấy vay nợ đi, con sẽ trả lại cho mẹ. Tuyệt đối không lấy một đồng nào của mẹ." Hàn Tam Thiên nói.

Thi Tinh đau khổ cười, nói: "Tiền nhà họ Hàn, vốn nên thuộc về con, không cần ghi giấy vay nợ."

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Ở trong mắt mấy người, tất cả của nhà họ Hàn đều thuộc về Hàn Quân, và con không có liên quan. Nếu như mẹ bảo không cho mượn thì con sẽ nghĩ những cách khác."

Lúc Hàn Tam Thiên đi vào ngõ cụt, có lẽChuyện mà anh đã nhận định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Tựa như lúc anh xem Tô Nghênh Hạ là vợ, lập tức tuyệt đối sẽ không có một xíu động tâm nào với những người phụ nữ khác, cho dù là xinh đẹp như nữ vương trên trời, anh cũng bất động.

Sau khi Thi Tinh cảm nhận được sự cố chấp của Hàn Tam Thiên, chỉ đành thở dài nói: "Được, làm theo những gì con nói. Con mong muốn thế nào, được cái đó."

Sau đó Thi Tinh cầm giấy bút lên, không hỏi Hàn Tam Thiên muốn bao nhiêu, lập tức viết một tờ giấy vay nợ.

Hàn Tam Thiên ký tên, tiếp nhận card ngân hàng trong tay Thi Tinh, lập tức bước ra khỏi sân lớn nhà họ Hàn.

Nhìn qua một bàn đầy đồ ăn, Thi Tinh chỉ biết cười khổ. Những thứ này bà bỏ ra rất lớn tinh thần và thể lực mới làm ra, không nghĩ tới Hàn Tam Thiên chỉ nếm một cái cũng không chịu.

Rời khỏi sân lớn nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên một đường đi bộ. Rời đi tròn ba mươi phút mới đi đến một cái ngõ nhỏ, âm thanh rao bán hàng vang lên hạ xuống trong phố nhỏ thương gia. Nơi này là nơi Hàn Tam Thiên thường xuyên đến, khi anh ở trong nhà nhận sự đối xử không công bằng, anh liền đến đây một mình dạo chơi, ăn chút thứ mình thích, dùng cái này để giảm bớt tâm tình của mình.

Đi đến một cửa hàng sữa đậu nành cũ kĩ, Hàn Tam Thiên dừng bước lại.

Đã bốn năm anh chưa tới chỗ này, nơinày vẫn như trước không có bất kỳ sự thay đổi nào. Cửa sổ gỗ hồng mộc cũ kĩ có thể nhìn ra lịch sử của tiệm này.

Lần đầu tiên Hàn Tam Thiên tới là năm mười bốn tuổi. Lúc anh còn nhỏ, giữa một lần mua như trút nước được bà chủ nơi này kêu vào cửa hàng tránh mưa. Từ đó về sau anh thường xuyên đến nơi đây.

Mới quen bà chủ, bà còn là một bộ dạng phụ nhân thùy mị. Nhưng mà hiện tại, hai tóc hoa râm, đã có chút dấu vết của bà lão.

Lúc bà chủ nhìn thấy Hàn Tam Thiên đứng ở cửa, chủ động ra ngoài cửa hàng.

"Thật nhiều năm không thấy con rồi." Bà chủ cười với Hàn Tam Thiên, nói.

"Quy tắc cũ." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói, sau đó sải bước vào trong của hàng.

Bà chủ gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên cho Hàn Tam Thiên, bà trực tiếp ngồi xuống đối diện với Hàn Tam Thiên.

Thời điểm lần đầu tiên bà nhìn thấy Hàn Tam Thiên, anh khóc đến tê tâm phế liệt, trong nước mưa xen lẫn nước mắt. Khi đóbà chủ đã biết rõ, vị trước mắt mình là một bạn nhỏ số khổ.

Thấy bà chủ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Tam Thiên khó có lúc cảm thấy xấu hổ, hỏi: "Bà chủ, sao bà nhìn con như vậy. Có phải trên mặt con có dính gì không?"

"Có chút đẹp trai." Bà chủ cười nói.

Những lời này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là bị bà chủ trêu ghẹo sao?

"Bà chủ, bà muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi. Con có chút sợ hãi." Hàn Tam Thiên

cười khổ nói.

"Bây giờ đã trưởng thành, tất nhiên đã có năng lực đứng lên, không có bị người ta bắt nạt nữa nhỉ?" Bà chủ hỏi.

Hàn Tam Thiên nặng nề gật đầu, nói: "Người bình thường muốn bắt nạt con, chắc chắn không được. Nhưng mà người giỏi còn có người giỏi hơn, nếu muốn không bị người ta bắt nạt nhất định phải càng ngày càng mạnh mẽ hơn."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.