Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1937 chữ

"Cậu em, tôi sẽ dừng ở đây, nếu cần dùng xe thì cứ đến tìm tôi." Tài xế nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười, bảo: "Nếu anh cố ý chờ tôi thì không cần đâu, tối nay tôi không định đi."

Lái xe méo miệng, không nói thêm gì nữa, nghĩ thầm cứ chờ xem, đợi người ta

không gặp cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn đi bộ về nội thành hả?

Sau khi xuống xe, Hàn Tam Thiên gọi điện thoại cho Tần Lâm. Lúc đến của biệt thự bị bảo vệ cản lại một cách hợp lý. Dù sao đây không phải chung cư bình thường, không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, trừ phi chủ sở hữu đã đăng ký trước, hoặc là đã chào hỏi quản lý trước thì bọn họ mới cho vào.

Lúc tài xế phát hiện Hàn Tam Thiên dừng lại trước cửa, cười tự nhủ: "Đêm khuya gió thì lạnh, để tôi xem cậu đợi được bao lâu."

Ánh mắt bảo vệ nhìn Hàn Tam Thiên cũng hơi khinh thường, bởi vì bọn họ đã gặp

tình huống thế này nhiều rồi. Không ít người muốn bàn chuyện hợp tác đều đợi mục tiêu của mình ở cửa, nhưng loại đêm hôm khuya khoắt tới như Hàn Tam Thiên, gã chưa từng nhìn thấy, khiến gã hoài nghi có phải đầu óc Hàn Tam Thiên có vấn đề hay không.

"Người anh em, cậu đang chờ ai vậy, bây giờ mấy ông chủ lớn bên trong khả năng cao sẽ không ra ngoài đầu." Bảo vệ tốt bụng nhắc nhở Hàn Tam Thiên.

"Tôi tìm Tần Lâm, anh ta sẽ tới nhanh thôi." Hàn Tam Thiên nói.

Nghe thấy cái tên Tần Lâm, nét mặt bảo vệ hơi ngạc nhiên. Tần Lâm là người rất nổi tiếng ở khu biệt thự Biển Hoa, muốn gặp anh khó như lên trời. Hơn nữa nghe giọng của Hàn Tam Thiên, Tần Lâm còn phải đích thân ra đón anh? Câu này vào tai bảo vệ giống như chuyện cười.

"Người anh em, nhất định cậu khoác lác chưa từng thua nhỉ?" Bảo vệ cười nói với Hàn Tam Thiên.

"Phải." Hàn Tam Thiên biết trong lòng bảo vệ có suy nghĩ gì, nhưng anh không so

đo.

Chờ không đến hai phút, một bóng người chạy tới từ xa, không dám dừng lại chút nào, sợ mình chạy chậm.

Lúc bóng người càng ngày càng gần, dáng vẻ càng ngày càng rõ ràng, bảo vệ ngây người.

Đó không phải Tần Lâm u, anh đến thật rồi!

Lúc này, ánh mắt bảo vệ nhìn Hàn Tam Thiên đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Không phải trước kia không có ai canh Tần Lâm trước cổng, nhưng những người đó nhiều nhất chỉ ngửi khói xe của Tần Lâm mà thôi, Tần Lâm hoàn toàn không gặp bọn họ.

Nhưng hiện tại, người trước mắt lại có thể khiến Tần Lâm đích thân tới cổng đón?

Cho dù là khách tới thăm, có lẽ Tần Lâm có thể gọi cho bộ phận bảo vệ cho vào, nhưng anh lại đích thân tới, đủ để chúng minh anh xem trọng người này.

"Người anh em, vừa nãy tôi nói đùa vớicậu thôi, cậu đừng so đo với tôi." Bảo vệ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười, bảo: "Yên tâm đi, chuyện nhỏ này không đáng để tôi so đo."

Tần Lâm chạy tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, thở hồng hộc, nhưng trước mặt người ngoài, anh không thể hiện ra sự cung kính, chỉ nói: "Mởi đi theo tôi."

Ngoài cổng, anh trai tài xế trơ mắt nhìn cảnh này, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.

Ai mà không biết Tần Lâm? Trước kia anh thường được lên các bản tin tài chính và kinh tế. Đối với anh trai tài xế muốn phát tài mà nói, anh ta đặc biệt chú ý chương trình đó, vì vậy có hiểu biết sâu sắc về Tần Lâm.

Người như anh, vậy mà lại đích thân ra mặt đón một cậu trai trẻ.

"Trời ạ, chẳng lẽ thanh niên kia lại là một đại nhân vật giả heo ăn thịt hổ?" Tài xế sợ mất mật nói, lập tức nhớ lại xem vừa nãy có nói gì quá đáng hay không, sau khi xác định không có mới nhấn chân ga chạy làthượng sách.

Đối với việc Hàn Tam Thiên đột nhiên tới thăm, Tần Lâm hơi bất ngờ, bởi vì thế cục hiện tại của thành phố Thiên Vân vô cùng bất lợi với Hàn Tam Thiên. Theo lý mà nói, đáng lẽ anh nên ở thành phố Thiên Vân giải quyết rắc rối, sao đột nhiên lại tới thủ đô chứ?

Vào nhà, bên trong trang hoàng vô cùng xa hoa, tráng lệ, dùng hai chữ để hình dung thì là xa xỉ. So với biệt thự sườn núi khiêm tốn thì nơi đây giống như cung điện của quý tộc, chỗ nào cũng lấp lánh ánh vàng. HD 10:57 @ 55 © 289 A Trang 8

"Không ngờ rằng anh lại thích kiểu như nhà giàu mới nổi thế này." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Tần Lâm lập tức giải thích: "Đây là trang trí lúc trước, vốn tôi định thay đổi."

"Tôi chỉ đến ở nhờ một ngày mà thôi, anh không cần căng thẳng như vậy." Hàn Tam Thiên nói.

Đương nhiên Tần Lâm không tin câu này. Anh biết cho dù Hàn Tam Thiên không muốn trở về nhà họ Hàn cũng có rất nhiều

khách sạn năm sao để lựa chọn, cố ý đến nhà anh, sao có thể đơn giản là ở nhờ chứ?

"Anh Hàn, anh cần gì có thể nói với tôi." Tần Lâm nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, phiền phức ở thành phố Thiên Vân cực kỳ lớn, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ liên lụy đến thế lực

thủ đô. Bởi vì đây là đường lui duy nhất của anh, giả sử thật sự thất bại thảm hại

thành phố Thiên Vân, anh còn có con đường thủ đô để trở mình. Nếu lúc này kéo công ty của Tần Lâm vào, một khi thua, vậy thì thật sự là hai bàn tay trắng.

Đương nhiên, Hàn Tam Thiên đến khu biệt thự Biển Hoa, quả thực không chỉ là ở nhờ mà thôi.

"Tôi nghe nói anh muốn hợp tác với nhà Nam Cung?" Hàn Tam Thiên hỏi. Nam Cung ở thủ đô là gia tộc cao cấp thực thụ, còn cao hơn nhà họ Hàn một bậc, thậm chí có người ngầm gọi nhà Nam Cung là thế gia đệ nhất của Trung Quốc. Đương nhiên, nhà Nam Cung không thừa nhận danh hiệu đó, đạo lý cây to đón gió, gia tộc cao cấp như vậy rõ ràng hơn bất kỳ ai.

"Nếu anh dàn cảm thấy không ổn, tôi có thể dừng hợp tác." Tần Lâm nói.

"Có thể hợp tác với nhà Nam Cung thì vô cùng có lợi với sự phát triển của công ty anh. Nhưng anh sẽ không nhờ vào đó mà muốn ra riêng chứ? Dù gì sau khi bám lên cây đại thụ nhà Nam Cung này, trong mắt anh, tôi cũng chẳng là gì nhỉ?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Lung Tần Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu đáp: "Anh Hàn, Tần Lâm tuyệt đối không có suy nghĩ đó. Mọi thứ của Tần Lâm đều là anh Hàn cho, sao tôi lại ra riêng chứ."

"Tôi có thể thề, tôi tuyệt đối không hai lòng với anh Hàn." Tần Lâm thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, tiếp tục nói.

"Lời thề không đáng tin bao nhiêu, có lẽ anh rõ ràng hơn tôi, dăm ba câu sao đủ để đổi lấy tín nhiệm?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

"Anh Hàn, anh có bất cứ yêu cầu gì tôi cũng nhận lời. Chỉ cần có thể chứng minh bản thân, tôi sẵn lòng làm bất kỳ chuyện gì." Tần Lâm nói.

Hàn Tam Thiên thở dài, ngồi trên sofa, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào Tần Lâm, nói: "Anh rất cẩn thận, cẩn thận đến cả vợ cũng không tìm, lại càng không có con cái. Anh sợ một ngày nào đó lúc phản bội tôi, bọn họ sẽ trở thành gánh nặng của anh đúng không?"

Tần Lâm nghe anh nói thế, lông tơ trên người dựng đứng hết lên. Ở thủ đô anh được xem là người chồng quốc dân rất nổi tiếng, không biết có bao nhiêu thiếu nữ chủ động ngã vào ngực anh. Nhưng đến tận bây giờ, Tần Lâm chưa từng có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào.

Như lời Hàn Tam Thiên nói, thật sự là anh sợ loại quan hệ này sẽ trở thành gánh nặng. Bởi vì rốt cuộc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đó là điều Tần Lâm không thể nào đoán trước. Vì vậy anh chỉ có thể cố gắng hết sức tránh để gánh nặng xuất hiện.

Vốn tưởng rằng chút lo lắng đó được che giấu rất tốt, không ngờ rằng lại bị Hàn Tam Thiên phát hiện.

"Anh Hàn, tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó. Tôi rất xem trọng tình cảm nên về

mặt này rất cẩn thận." Tần Lâm nói.

"Không cần giải thích với tôi. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, nếu anh phản bội tôi, cho dù có nhà Nam Cung bảo vệ, tôi cũng có muôn vàn cách để hủy diệt anh. Chết, là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này." Dứt lời, Hàn Tam Thiên đứng dậy, bước đến trước mặt Tần Lâm.

Tần Lâm căng thẳng đến thở cũng cần thận từng li từng tí, chỉ nghe Hàn Tam Thiên nói tiếp: "Đời người vốn ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối đừng đi đường tắt. Nếu không thì trời giáng tai họa bất ngờ, chết rất đáng tiếc, cung điện thế này, không

mang theo xuống đưới được."

"Vâng, anh Hàn, nhất định Tần Lâm sẽ khắc ghi lời nói này, không dám quên một giây một phút nào." Tần Lâm nói.

"Như vậy cũng tốt, sắp xếp cho tôi một căn phòng đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi." Hàn Tam Thiên nói.

Tần Lâm hơi thở phào nhẹ nhôm. Lúc dẫn Hàn Tam Thiên đến phòng khách, đi ngang qua một tủ trưng bày, ngoại trừ có các món đồ trang trí và hàng mỹ nghệ ra, chỗ trung tâm còn đặt một khung ảnh.

Lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy khung ảnh đó, vô thức dừng bước.

Trên tấm ảnh có tổng cộng bốn người, một đôi vợ chồng trung niên, còn có một cô gái cực kỳ trẻ tuổi, thiếu nữ thân thiết kéo cánh tay Tần Lâm, nhưng vẻ mặt Tần Lâm lại không tình nguyện, giống như bị ép phải chụp ảnh.

"Quá trùng hợp." Thấy thiếu nữ kia, vẻ mặt Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

"Anh Hàn, đây là vợ chồng anh trai tôi, còn kia là con gái của họ, tên là Tần Nhu."

Tần Lâm giải thích với Hàn Tam Thiên.

"Con gái anh trai anh đã trưởng thành rồi mà anh còn chưa kết hôn, tới lúc nên tính toán chuyện lớn đời người của mình rồi đấy." Hàn Tam Thiên nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.