Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1363 chữ

Đạo Thập Nhị bước tới chỗ một thân cây gãy, tuy rằng đường kính chỉ bằng miệng chén, nhưng muốn mạnh mẽ đụng gãy cái cây như vậy hoàn toàn không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa kích thước của nó cũng không phải là lớn nhất trong số những cây bị gãy.

"Anh Tam thiên, anh từng nghe nói đến Thiếp Sơn Khảo chưa?" Đột nhiên hô hấp của Đạo Thập Nhị trở nên nặng nề, hỏi Hàn Tam Thiên.

"Rồi." Hàn Tam Thiên gật đầu. Viêm Quân từng nhắc tới với anh, đó là chiêu thức trong Bát Cực Quyền, luyện đến mức tận cùng, chỉ một chiêu có thể dồn người ta vào chỗ chết, nhưng tại sao Đạo Thập Nhị...

Lúc Hàn Tam Thiên vừa có suy nghĩ trong đầu, ánh mắt của anh trở nên hoảng sợ...

Chẳng lẽ, mấy cái cây này không phải bị dã thú đụng gãy, mà là người làm?

Nếu thật sự là vậy, vậy người này mạnh tới mức nào rồi!

"Không... không thể nào?" Lần đầu tiên Hàn Tam Thiên vì hoảng sợ mà trở nên ấp ủng, anh không tin mọi thứ ở đây là con người làm ra cho lắm.

Đao Thập Nhị hít sâu một hơi, nói: "Tôi từng nghe nói, có vài người cực đoan sẽ sử dụng phương pháp này để luyện tập Thiếp Sơn Khảo."

Tóc gáy Hàn Tam Thiên lập tức dựng đứng. Nếu quả thực có biến thái đáng sợ như vậy tồn tại, vậy chuyến này bọn họ thật sự đến đúng.

"Đây là cao thủ trong miệng anh làm ra hả?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.

Đao Thập Nhị lắc đầu, nói: "Theo tôi được biết, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, chắc ông ta sẽ không dùng cách thức dũng mãnh thế này, có lẽ, ông ta mới thu đồ đệ."

"Đi thôi, mau đi tìm người, giờ tôi không đợi được muốn gặp ông ta." Hàn Tam Thiên nói.

Vừa dứt lời, sau lưng hai người lập tứctruyền tới một giọng nói trầm thấp hồn hậu: "Các người là ai?"

Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị đồng thời xoay người. Trong tầm mắt là một người đàn ông khôi ngô cởi trần, mặc dù so với kiểu đàn ông cường trán như Đao Thập Nhị thì anh ta có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều.

Hơn nữa Hàn Tam Thiên có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng trên đầu vai trái của anh ta có vết chai cực kỳ dày, điều đó cho thấy tất cả hành động vĩ đại này đều do anh ta làm.

"Đây là sân luyện tập của anh hả?" Hàn Tam Thiên hỏi anh ta.

"Anh đã biết còn không mau rời khỏi." Người nọ thản nhiên nói, ánh mắt không có ý xem thường Hàn Tam Thiên, nhưng tràn đầy cảnh giác. Dường như người lạ với anh ta mà nói giống như hồng thủy thủ dữ.

"Chúng tôi tới gặp Sùng Dương, ông ấy là sư phụ của anh à?" Đạo Thập Nhị mở miệng hỏi.

Người kia bất ngờ nhìn thoáng qua Đao

Thập Nhị, nói: "Không ngờ anh lại biết tên sư phụ tôi, anh là ai?"

"Tôi từng được ông ấy chỉ bảo, mong rằng anh có thể dẫn chúng tôi đi gặp ông ấy một lần." Đạo Thập Nhị nói.

"Được, trừ phi anh có thể đỡ được một chiếu Thiếp Sơn Kháo của tôi."

Những lời này khiến Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị cười khổ không ngừng, nhìn mấy cái cây bị gãy ở hiện trường. Nếu đổi lại thành máu thịt, e rằng lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động nát, sao có thể chịu nổi?

"Yên tâm đi, cây ở chỗ này không phải bị tôi làm gãy trong một lần, tôi không lợi hại như hai người nghĩ đâu." Người nọ khiêm tốn nói.

Nhưng mặc dù là thế, gắng chịu một chiêu cũng nhất định không dễ chịu.

"Để tôi." Đạo Thập Nhị tiến lên một bước,kiên trì nói với anh ta.

"Tôi tên Kỳ Hồ, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn cùng tiện cho Diêm Vương gia nhắc tới tên của tôi, tôi cũng muốn ông ta nhớ kỹ tôi." Kỳ Hổ cười bảo.

Hàn Tam Thiên nghe câu này mà cả người nổi da gà, câu này rõ ràng là sẽ không nương tay. Lần này tới là để mời cao thủ xuống núi, Hàn Tam Thiên không

muốn không trộm được gà còn mất luôn nắm gạo. Lỡ như khiến Đao Thập Nhị bị thương nặng thật, hoặc là bị thương không chữa được, thế thì được không bù nổi mất.

"Chi bằng chúng ta đổi cách đánh cược khác đi. Nếu chúng tôi thắng, anh dẫn tôi chúng đến gặp sư phụ anh, nếu chúng tôi thua thì sẽ xuống núi, thế nào?" Hàn Tam Thiên đề nghị với Kỳ Hổ.

Kỳ Hổ nghi hoặc nhìn Hàn Tam Thiên, hỏi: "Cách gì?"

"Tôi là người văn minh, nếu không thì kéo bủa bao đi, thế nào?" Hàn Tam Thiên nói.

Vẻ mặt Đạo Thập Nhị ngơ ngác và kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên. Không ngờanh lại muốn so kéo búa bao với loại cao thủ này, chuyện này đúng là vô nghĩa, sao đối phương có thể chơi trò nhàm chán này với anh chứ.

"Kéo búa bao là gì?" Kỳ Hổ khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên. Từ bé xíu anh ta đã lên núi, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hơn nữa trong ký ức của anh ta cũng gần như đã quên hết mọi chuyện dưới núi. Giờ anh ta chỉ nhớ ngày qua ngày mình đập cây, hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao.

Lúc Kỳ Hổ tỏ ra khó hiểu, Hàn Tam Thiên | thấy được hi vọng, người này hẳn là đãẩn cư núi rừng nhiều năm nên rất thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài. Tuy rằng thực lực của anh ta mạnh nhưng trong lòng lại trống rỗng, không có chút tâm Cơ nào. Đối với loại người này, Hàn Tam Thiên muốn đùa bỡn anh ta trong lòng bàn tay vẫn rất đơn giản.

Đương nhiên, Hàn Tam Thiên không dám đùa đến quá đáng. Nếu chọc giận anh ta, một lời không hợp liền đấu võ, chỉ sợ anh sẽ nhận lấy kết cục phơi thây nơi hoang dã.Hàn Tam Thiên giải thích quy tắc trò chơi cho Kỳ Hổ một lần. Kỳ Hổ chưa từng tiếp

xúc với sự vật ở thế giới bên ngoài tỏ ra rất hứng thú, trò chơi nhỏ bình thường này như khiến anh ta phát hiện đại lục mới.

Sau khi hiểu quy tắc, Kỳ Hổ vội vàng muốn thử, nói với Hàn Tam Thiên: "Mau lên nào."

"Có chơi có chịu, chúng ta một ván định thắng thua, nếu anh thua thì phải dẫn chúng tôi đi gặp sư phụ của anh, không được đổi ý." Hàn Tam Thiên nhắc nhở.

"Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải có chơi có chịu." Kỳ Hổ nói.

Đao Thập Nhị nhìn tình tiết khiến người ta không thể tưởng tượng được này. Mặc dù chỉ là một trò chơi nhỏ bình thường, nhưng lúc này chẳng hiểu sao anh ta lại cảm thấy hối hợp. Một ván định thắng thua, lỡ như Hàn Tam Thiên thua, chỉ sợ bọn họ phải chán nản rời khỏi.

"Anh Tam Thiên, anh có nắm chắc không?" Đạo Thập Nhị hỏi Hàn Tam Thiên.

"Loại trò chơi xác suất này tôi lấy đâu ra nắm chắc, chỉ là thuận theo ý trời thôi."

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nói. Trong lúc nói chuyện, Hàn Tam Thiên cố gắng xòe tay phải ra, hơn nữa liên tục đưa lên xuống, thu hút ánh mắt của Kỳ Hổ.

Đây là một loại ám thị tâm lý, đối với loại người trong lòng giống tờ giấy trắng như Kỳ Hổ sẽ có tác dụng rất lớn.

"Kéo búa bao."

"Kéo búa bao."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.