Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Ngoại trừ bận rộn trong công việc, Tô Nghênh Hạ còn có một chuyện càng khiến cô cảm thấy buồn rầu.

Mấy ngày nay Tưởng Lam không ngừng hỏi thăm cô chuyện của Hàn Tam Thiên, loại quan tâm quá mức này khiến cho Tô Nghênh Hạ cảm thấy rất kỳ quái.

Bà ích kỷ bao nhiêu, thân làm con gái Tô Nghênh Hạ vô cùng hiểu rõ. Hơn nữa, cho đến nay, cho dù Hàn Tam Thiên mang đến bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Tô thì Tưởng Lam cũng cho rằng là Hàn Tam Thiên thiếu nợ nhà họ Tô, vì thế nhà họ Tô nhận được cũng là chuyện đương

nhiên, làm sao bà biết quan tâm Hàn Tam Thiên chứ?

Vấn đề này khiến cho Tô Nghênh Hạ vắt hết óc cũng nghĩ không ra, nhưng chuyện của Hàn Tam Thiên thì cô vẫn luôn giữ kín như bưng.

Trong phòng ngủ chính ở tầng hai, sự kiên nhẫn của Tưởng Lam đã sắp mất hết. Nhiều ngày như vậy cũng không thăm dò được chuyện gì liên quan đến Hàn Tam Thiên khiến trong lòng bà vô cùng lo lắng.

“Tô Quốc Diệu, hôm nay bất luận thế nào

ông cũng phải phối hợp với tôi cạy miệng Nghênh Hạ, tôi phải biết được rốt cuộc Hàn Tam Thiên đang làm gì." Tưởng Lam nghiêm nghị nói với Tô Quốc Diệu.

Tô Quốc Diệu đã từng hỏi Tưởng Lam nhiều lần rốt cuộc là muốn làm gì, sự quan tâm quá mức của bà đối với Hàn Tam Thiên không chỉ Tô Nghênh Hạ nghi ngờ mà ngay cả Tô Quốc Diệu cũng rất hoài nghi mục đích của bà không tốt.

“Tưởng Lam, bà cần chi phải cố chấp với chuyện này làm gì. Hàn Tam Thiên làm cái gì không liên quan đến bà. Hơn nữa cho dù nói cho bà biết được thì bà có thể

giúp được gì đâu?" Tô Quốc Diệu bất đắc dĩ nói.

“Tôi muốn ông làm sao thì ông phải làm vậy, nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ. Một lát nữa sau khi xuống lầu, phối hợp với tôi cho tốt, nói đỡ vào. Bắt đầu từ hôm nay, ông đừng nghĩ đến việc rời nhà một bước.” Tưởng Lam uy hiếp nói.

“Bà... sao bà có thể hạn chế tự do của tôi chứ?" Tô Quốc Diệu tức giận nói.

“Loại phế vật như ông, nói tự do cái gì.

Ông có thể làm ra một chút cống hiến nào cho cái nhà này không?" Tưởng Lam lạnh lùng nói.

“Tôi dù sao cũng là chồng bà, bà có thể đừng cứ mở miệng là kêu tôi một tên phế vật không?” Tô Quốc Diệu nói.

Tưởng Lam cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy ngược lại ông làm chút chuyện có ích đi, cho tôi một lý do không gọi ông là phế vật.”

Tô Quốc Diệu nặng nề thở dài, ông ở trong nhà này không hề có một chút địa vị, bị Tưởng Lam chèn ép gắt gao. Đương nhiên Tô Quốc Diệu cũng hiểu rõ là do bản thân ông không có bản lĩnh, nhưng

những chuyện bản lĩnh này không phải muốn có là có thể có được. Hơn nữa, ông đã cam chịu số phận từ sớm, bây giờ Tô Nghênh Hạ có công ty của mình nên ông chỉ lo hưởng phúc là được, cần gì phải làm khổ bản thân chứ.

“Được được được, bà thích gọi như thế nào thì gọi, bà vui là được." Tô Quốc Diệu nói.

“Vốn dĩ tôi tưởng rằng Hàn Tam Thiên đã đủ uất ức rồi, không ngờ ông còn uất ức hơn cậu ta. Xuống lầu với tôi." Tưởng Lam trách cứ.

Hai người cùng nhau xuống lầu đi vào phòng khách, Tô Nghênh Hạ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tưởng Lam trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Nghênh Hạ, còn chưa mở miệng nói chuyện thì Tô Nghênh Hạ đã mở lời: “Mẹ, mẹ đừng có xoắn xuýt việc Tam Thiên đang làm gì, con sẽ không nói với mẹ đâu.”

Trong ánh mắt Tưởng Lam thoáng qua một tia sốt ruột, thái độ của Tô Nghênh Hạ cứng rắn, ngậm quá chặt chuyện này nhưng mà bà nhất định phải thăm dòđược chuyện này, nếu không làm sao hợp tác với Hàn Yên, làm sao khiến cho Hàn Tam Thiên chết chứ?

“Hôm nay những chị em kia của mẹ lại giới thiệu cho con rất nhiều đối tượng hẹn hò. Bọn họ nói tên phế vật Hàn Tam Thiên không đáng để con đau lòng, hy vọng con có thể sớm thoát ra khỏi chuyện đó, còn nói xấu Hàn Tam Thiên rất nhiều. Con có biết mẹ nghe thấy những lời này có cảm nhận gì không, con cho rằng mẹ không muốn Hàn Tam Thiên mang vẻ vang cho mẹ sao?" Tưởng Lam cắn răng nghiến lợi, biểu lộ dáng vẻ vô cùng tức giận.

Tô Nghênh Hạ không lên tiếng mà chỉ cười, nói cho cùng Tương Lam vẫn vì sỉ diện của bản thân. Đời này của bà sớm muộn gì cũng sẽ thua ở chuyện này.

“Mẹ, mẹ quan tâm bọn họ nói gì làm gì chứ. Những người này tìm được cơ hội đương nhiên sẽ bỏ đá xuống giếng.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Sau này con muốn tái hôn với Hàn Tam Thiên thì dù sao cậu ấy cũng là con rể của mẹ, làm sao mẹ có thể không lo được chứ. Chẳng lẽ cứ mặc cho bọn họ nói không đúng về Tam Thiên sao?” TưởngLam trợn mắt, tiếp tục nói: “Hơn nữa bây giờ nhà họ Thiên rút khỏi thị trường Vân Thành thì đối với Hàn Tam Thiên mà nói lại là tin tức không may. Cậu ấy càng không có cơ hội thắng Hàn Yên. Con không nói cái gì với mẹ cả thì làm sao khiến mẹ an tâm đây.”

Sau khi Tô Nghênh Hạ biết được tin tức nhà họ Thiên đột nhiên rút lui đã kinh hãi rất lâu, cũng biết rõ chuyện này sẽ có ảnh hưởng đến Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.