Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2135 chữ

Tiền vĩnh viễn là thứ có đủ sức hấp dẫn nhất trên đời này, đặc biệt là đối với người thiếu tiền mà nói, có thể vì nó là tự nguyện đưa thân vào nguy hiểm.

Sau khi mấy người nghe Hàn Thanh nói xong, có vẻ hơi rục rịch, mặc dù bắt cóc Tô Nghênh Hạ sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, nhưng chỉ cần có đủ tiền, sau đó bọn họ có thể dùng số tiền kia cao bay xa chạy, vĩnh viễn rời khỏi thành phố Thiên Vân, khi đó cho dù có người muốn điều tra cũng không tìm được bọn họ.

"Cô Hàn, nếu cô chịu ra nhiều tiền hơn, nhất định bọn tôi sẽ xử lý ngon nghẻ

chuyện này cho cô." Một người trong đó nói với Hàn Thanh.

Đối với kết quả này, Hàn Thanh không bất ngờ chút nào, từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Hàn, cô ta vô cùng rõ tiền có sức mạnh bao nhiêu, nhà họ Hàn có thể lợi hại như vậy ở khu người Hoa nước Mỹ, không phải là vì có tiền sao?

Tục ngữ nói có tiền có thể xui khiến ma quỷ, huống chi là mấy người chứ.

"Cút đi, sau khi làm xong chuyện này thì liên lạc với tôi, hy vọng lần này các người không khiến tôi thất vọng." Hàn Thanhlạnh giọng nói.

Sau khi bọn họ rời khỏi phòng cho thuê, nét mặt tất cả đều thay đổi, dù sao thái độ cao cao tại thượng của Hàn Thanh với người bình thường mà nói thì vô cùng khó tiếp nhận.

"Mẹ kiếp, con nhỏ này quá kiêu ngạo, nếu có cơ hội, tạo mẹ nó sẽ khiến cô ta không thể xuống giường."

"Dảm bảo chúng ta cút, thật sự quá kiêu ngạo rồi, một người phụ nữ như cô ta, chẳng lẽ không sợ chúng ta trở mặt ư?"

"Cô ta là chủ, nếu chúng ta muốn kiếm tiền nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời cô ta, hơn nữa cô ta dám kêu chúng ta bắt cóc Tô Nghênh Hạ, các người cảm thấy cô ta không có hậu trường hả? Đừng có chọc vào người phụ nữ này, nếu không cả mạng nhỏ tại sao lại mất cũng không biết."

Sau khi mấy người đi, Hàn Thanh cũng quay về khách sạn Bán Đảo, chuyện này lén lút làm dưới tình trạng Hàn Yên không biết, vì vậy cô ta không thể rời khỏi quá lâu, tránh để Hàn Yên ngờ vực vô căn cứ.

"Hàn Thanh, cô đi đâu vậy?" Sau khi Hàn Yên nhìn thấy Hàn Thanh thì chất vấn.

Hàn Thanh là hầu gái, nhất định phải gọi cải là tới, nhưng vừa rồi Hàn Yên lại phát hiện Hàn Thanh căn bản không ở đây, điều này khiến cô ta cảm thấy tò mò về hành tung của Hàn Thanh.

"Cô chủ, em thừa dịp cô ngủ lén ra ngoài dạo phố." Hàn Thanh cúi đầu, dáng vẻ chịu đòn nhận tội.

"Nếu là dạo phố thật thì tôi không so đo với cô, nhưng nếu để tôi biết cô lén lút

làm chuyện gì sau lưng tôi, tôi buộc phải nhắc nhở cô một câu, cô chỉ là hầu gái mà thôi." Hàn Yên thản nhiên nói, cô ta biết Hàn Thanh là một kẻ cực kỳ có thù tất báo, trước kia không phải chưa từng xảy ra tiền lệ như thế.

"Cô chủ, mấy ngày nữa là sinh nhật của cô, vốn em định cho cô một bất ngờ, nhưng cô hiểu lầm em như vậy, em không thể không nói sớm cho cô biết." Dứt lời, Hàn Thanh lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, nhìn đóng gói, chắc thứ bên trong rất quý giá.

Thiên tính của phụ nữ là thích nhận quà

đối với người như Hàn Yên, quà có quý hay không cũng không quan trọng, bởi vì dựa vào tiền bạc của cô ta, muốn mua cái gì cũng được, quan trọng nhất là quá trình và cảm xúc khi nhận quà.

"Nhóc con, không ngờ rằng năm nay cô còn chuẩn bị bất ngờ cho tôi." Hàn Yên vừa cười vừa nói.

"Cô chủ, năm nào Hàn Yên cũng chuẩn bị bất ngờ cho cô, chỉ là lần nào cũng bị cô phát hiện sớm mà thôi." Hàn Thanh nhắn mũi, vẻ mặt u oán nói.

Hàn Yên cười càng thêm vui vẻ, liên tục kêu Hàn Thanh tới ngồi xuống bên cạnh cô ta.

"Đợi chuyện này hoàn thành, trở lại Mỹ, tôi lập tức tìm cho cô một nhà chồng tốt, nhất định vẻ vang gả cô đi." Hàn Yên nói.

Đối với chuyện này, trong lòng Hàn Thanh rất chờ mong, bởi vì cô ta ở nhà họ Hàn cuối cùng cũng chỉ là hầu gái, vĩnh viễn thấp hơn người nhà họ Hàn một khoảng, hơn nữa bất kỳ ai cũng có thể sai khiến cô ta, nhưng nếu rời khỏi nhà họ Hàn, cuối cùng cô ta không cần nhìn sắc mặt người khác nữa.

"Cô chủ, em còn muốn ở cùng cô thêm mấy năm nữa." Trên mặt Hàn Thanh không nhìn ra gì kỳ lạ, trái lương tâm nói.

Hàn Yên cười nhạt một tiếng nói: "Cô đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ của cô, đã sớm muốn lập gia đình rồi nhỉ, đi theo giúp tôi vài năm nữa, cô cho rằng thanh xuân của phụ nữ có thể lãng phí vậy sau, sau này nếu không ai muốn cô, chẳng phải phải ở nhà họ Hàn làm hầu gái cả đời à."

Lần này hai người trò chuyện rất lâu, mãi đến khi Hàn Yên than mệt muốn nghỉngơi, Hàn Thanh mới rời khỏi.

Nhưng sau khi Hàn Thanh đi, Hàn Yên không nghỉ ngơi mà nói với Địa Ưởng hiện tại đang bảo vệ bên cạnh cô ta 24/24: "Ông Ương, Hàn Thanh càng ngày càng không trung thành với con rồi."

"Cô chủ, tặng quà chỉ là che giấu mà thôi, tin rằng cô nhìn ra được." Địa Ương thản nhiên nói.

Tâm cơ lòng dạ của Hàn Yên không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng được, chút tài mọn tự cho là đúng của Hàn Thanh, làm sao giấu giếm được

cô ta chứ.

"Nhìn thì nhìn ra, nhưng dù gì cô ta cũng đã ở bên cạnh con nhiều năm như vậy." Hàn Yên nói.

"Nếu cô chủ không ra tay được, tôi có thể giết cô ta thay cô chủ, dù sao giết người là chuyện tôi thành thạo nhất, hơn nữa loại người hầu đó không đáng để làm bẩn tay cô chủ." Địa Ương nói, trong cuộc sống của ông ta, giết ngươi là chuyện thường ngày, tuy rằng Hàn Thanh là hầu gái lớn lên ở nhà họ Hàn, nhưng đối với Địa Ương giống như động vật máu lạnh mà nói, giết thì giết, ông ta không có chút

trở ngại về mặt tình cảm.

Có vẻ Hàn Yên hơi do dự, hiển nhiên đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, Hàn Yên mở miệng nói: "Cho dù muốn cô ta chết cũng phải là cái chết có giá trị một chút."

Địa Ương không nói thêm gì nữa, ông ta biết Hàn Yên có tính toán, hơn nữa quyết định này, nhất định có liên quan đến Hàn Tam Thiên, đã vậy thì, trước khi cô ta chưa đưa ra quyết định kỹ càng, Địa Ương cũng không cần hỏi nhiều.

Sau khi Mordor xảy ra chuyện kia, về mặt an ninh càng đề phòng chặt chẽ hơn, từng người bước vào đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, không được mang bất kỳ thứ gì có thể trở thành vũ khí tấn công người khác vào, cùng lúc đó, Hàn Tam Thiên cũng sắp xếp bảo vệ cho Tô Nghênh Hạ.

Đến cùng thì tâm tư của phụ nữ có thể ác độc tới mức nào, Hàn Tam Thiên không biết, nhưng nếu Hàn Thanh có thể làm ra chuyện nhằm vào Mordor, vậy uy hiếp của cô ta với Tô Nghênh Hạ không thể không khiến Hàn Tam Thiên đề phòng.

Hàn Tam Thiên hoàn toàn không muốn Tô Nghênh Hạ chịu bất kỳ tổn thương gì vì việc này, thế nên phòng ngừa chu đáo là biện pháp tốt nhất, cho dù Hàn Thanh không định đối phó Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên cũng chỉ lãng phí hai thuộc hạ mà thôi, chuyện này đối với anh mà nói không quan trọng.

Hôm nay, Hàn Thanh âm thầm đến thôn Thành Trung, không dẫn theo Kỳ Hổ mà để anh ta lại Mordor, bởi vì chuyện thôn Thành Trung phải tiến hành vô cùng bí mật, Kỳ Hổ quá dễ khiến người ta chú ý,

dẫn anh ta theo, Hàn Tam Thiên sợ sẽ bị Hàn Yên phát hiện ra manh mối.

Kỳ Hổ một mình ở Mordor, chuyện này với Mặc Dương mà nói là một cơ hội, bởi vì ông có một chuyện đã bí mật ủ mưu từ lâu, cần Kỳ Hổ tách khỏi Hàn Tam Thiên

mới làm được.

"Kỳ Hổ, tôi nghe nói lúc trước cậu luôn sống trên núi hả?" Mặc Dương hỏi Kỳ Hổ.

Sau lưng thì Kỳ Hổ dũng mãnh, nhưng tâm tư vô cùng đơn thuần, hiểu biết về lòng người giống như một đứa trẻ, dù sao từ nhỏ anh ta chỉ tiếp xúc với Sùng

Dương, tất nhiên không hiểu được lòng người đen tối của xã hội này rốt cuộc khủng bố đến mức nào.

"Đúng vậy." Kỳ Hổ nói.

"Lần này Tam Thiên gặp phiền phức rất lớn, hơn nữa bên cạnh đối phương có một cao thủ vô cùng lợi hại, cho dù là cậu, e rằng cũng không phải đối thủ của ông ta, cậu cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?" Mặc Dương hỏi Kỳ Hổ.

"Tôi không phải đối thủ của ông ta?" Kỳ Hổ khinh thường cười, nói: "Ngoại trừ sư phụ ra, thế giới này."

Còn chưa dứt lời, đột nhiên Kỳ Hổ nghĩ đến lão già xuất hiện trước mặt anh ta hôm đó, ngay cả sư phụ cũng không phải đối thủ của ông, anh ta lập tức đổi giọng nói: "Ngoại trừ sư phụ và ông ta ra, còn có ai là tôi đánh không lại chứ."

"Cậu đúng là cực kỳ khoác lác, thật sự lợi hại như vậy sao?" Mặc Dương vẻ mặt nghi ngờ nhìn Kỳ Hổ nói.

Kỳ Hổ vốn tâm tư đơn thuần, căn bản không thể nào cảm nhận được Mặc Dương cố ý khích anh ta, giơ nắm đấmlên, vẻ mặt uy hiếp nói: "Sao nào, chẳng lẽ ông muốn đánh một trận với tôi ư, tôi sợ bất cẩn đánh chết ông, anh Tam Thiên sẽ trách tôi."

Mặc Dương lùi về sau một bước, lỡ như tên này thật sự chẳng hiểu sao ra quyền, có thể ông sẽ nếm mùi đau khổ.

Sau khi kéo dài một khoảng cách, Mặc Dương mới lên tiếng: "Đánh thắng tôi thì làm được gì, cậu phải đánh thắng đối thủ của Thị Tính mới được, có dám thử xem không?"

"Thử thì thử, ông nói đi, ông ta ở đâu?" Kỳ Hố hỏi.

Việc này thuận lợi hơn tưởng tượng của Mặc Dương, nhưng ông cũng biết, bởi vì Kỳ Hổ đủ đơn thuần nên mới dễ bị lừa.

Trong lòng Mặc Dương có chút cảm giác tội lỗi, nhưng sau khi nghĩ có thể thông qua Kỳ Hổ thăm dò thực lực của Địa Ương thì giấu cảm giác tội lỗi thật sâu.

"Khách sạn Bán Đảo, nhưng cậu đừng đi, lỡ như cậu không phải là đối thủ của ông ta..."

Mặc Dương còn chưa nói hết, Kỳ Hổ đã ngắt lời: "Kêu người dẫn tôi đi, tôi không biết đường."

"Cậu nghĩ kỹ đi, nếu chết ở khách sạn Bán Đảo, không ai nhặt xác cho cậu đâu." Mặc Dương nói

Kỳ Hổ cười khinh thường, anh ta không cảm thấy trên thế giới này cao thủ bay đầy trời, lần trước gặp phải lão già kia, chắc là tuyệt đỉnh cao thủ hiếm thấy, sao có thể xui xẻo đến vậy, lại gặp phải người như thế nữa.

"Yên tâm đi, một quyền của tôi có thể đấm chết rất nhiều người, nhưng đánh chết được tôi, trên thế giới này cũng không nhiều." Kỳ Hổ cực kỳ có lòng tin nói.

"Được." Mặc Dương nói, sau đó gọi thuộc hạ tới, dẫn Kỳ Hổ tới khách sạn Bán Đảo.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.