Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1935 chữ

Lúc Địa Ương bước đến trước mặt, Hàn. Tam Thiên thần kinh căng thẳng lại đột nhiên có ảo giác, nụ cười trên mặt Địa Ương khiến người ta có cảm giác như đắm chìm trong gió xuân ấm áp, khiến anh vô thức thả lỏng cảnh giác, nhưng chỉ trong chớp mắt đó, Hàn Tam Thiên căn bản không kịp thấy rõ động tác của Địa Ương đã cảm giác mình bị một luồng lực rất lớn tấn cân, cả người lập tức mất trong tâm, hai chân Hàn Tam Thiên rời khỏi mặt đất, cả người bay ngược ra sau, cho đến khi đụng phải vách tường mới dừng lại.

Đau đớn, hoảng sợ, không dám tin, đủ loại cảm xúc xuất hiện trong lòng Hàn

Tam Thiên.

Tuy rằng anh đoán được Địa Ương rất mạnh, nhưng thật không ngờ rằng lão già này lại mạnh đến mức này.

Không nhìn thấy rõ động tác của ông ta cũng có nghĩa cho dù Hàn Tam Thiên có đề phòng cũng không thể tránh thoát một cước này, quan trọng hơn là, sức mạnh đáng sợ bực này sao lại xuất hiện trên người một ông lão.

Nằm rạp dưới đất, ngược Hàn Tam Thiên giống như có ngọn lửa thiêu đốt, nóng rực mà lại đau đớn dữ dội.

Hàn Yên nở nụ cười quan sát cảnh tượng này, nói với Hàn Tam Thiên: "Quên nói cho anh biết, nếu anh không đứng dậy nổi, tôi cũng sẽ không tha cho tên ngu này đâu, nếu anh muốn cứu anh ta thì mau đứng lên đi, đừng có nằm rạp dưới đất như chó chết."

Hàn Thanh ở bên cạnh hùa theo châm chọc: "Cô chủ, anh ta vốn chẳng khác gì con chó chết, loại rác rưởi đó, làm sao có thể đứng dậy sau khi bị ông Ương tấn công được chứ?"

Tâm trạng của Hàn Thanh chỉ có thể dùng sảng khoái để hình dung, thù hận của cô ta với Hàn Tam Thiên giống như có thù giết cha vậy, kết cục của Hàn Tam Thiên càng thảm, tâm trạng của cô ta sẽ càng sung sướng hơn, chỉ tiếc, không hoàn mỹ

chỗ cô ta biết rõ Hàn Yên sẽ không giết Hàn Tam Thiên.

Hàn Yên ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Thật không biết loại rác rưởi như anh dựa vào đâu có thể trở thành đối thủ của tôi, đi tiểu thì soi cho cẩn thận, một đống bùn nhão mà cũng muốn đắp tường, đúng là buồn cười."

Những câu từ mang tính sỉ nhục này không đủ để tạo thành tổn thương cho Hàn Tam Thiên, nhưng nhất định anh phải đứng dậy, đã trúng một chiều, còn hai chiêu nữa là có thể cứu Kỳ Hổ, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Hàn Tam Thiên cắn răng, hai tay run rẩy chống xuống đất, hơi run run, cuối cùng cũng đứng dậy được.

Hai mắt Kỳ Hổ đỏ bừng nhìn Hàn Tam Thiên, anh ta biết nếu không phải tại mình, tuyệt đối Hàn Tam Thiên sẽ không

chịu nhục, lại càng không thể nào bị đánh.

Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Hổ chưa từng được người khác đối xử thật lòng, nhưng giờ đây, anh ta biết người tên Hàn Tam Thiên trước mắt đáng để anh ta dùng tính mạng đối đãi, bởi vì giờ phút này, anh đang dùng tính mạng của mình để cứu anh ta.

"Anh Tam Thiên, anh đi đi, đừng như vậy nữa." Kỳ Hổ nói.

Hàn Tam Thiên đứng dậy, nhếch miệng nở nụ cười, nói với Kỳ Hổ: "Ngu ngốc, anh thấy ông đây giống muốn đi lắm hả, đừng mẹ nó nói nhảm với ông nữa, ngậm

miệng lại xem ông biểu diễn đi."

Dứt lời, Hàn Tam Thiên chật vật giơ tay lên, ngoắc tay với Địa Ương, nói: "Tiếp đi, tôi chuẩn bị xong rồi."

Chiêu đầu tiên của Địa Ương vốn chùa lực lại, vì vậy Hàn Tam Thiên đứng lên được cũng không khiến ông ta thấy áp lực, nhưng tinh thần không sợ sệt của Hàn Tam Thiên vẫn khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Rất nhiều người từng bị ông ta giết, trước khi bọn họ chết đều dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng tới lượt Hàn Tam Thiên, ông ta

vậy mà lại không nhìn ra loại nhận thua đó.

Tuy rằng anh biết mình sẽ không chết, có điều phải gánh chịu rất nhiều đau khổ, trong lòng anh biết rõ.

"Hàn Tam Thiên, nếu không hay người có thể đứng thẳng rời khỏi khách sạn, hai chữ Địa Ương của ta sẽ viết ngược lại." Địa Ương cười lạnh.

Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên đã thấy bóng dáng của Địa Ương trở nên hơi mơ hồ, không biết là do động tác của Địa Ương quá nhanh, hay là do chính bản thân anh.

Một giây sau, một nguồn sức mạnh mạnh hơn đập lên lồng ngực Hàn Tam Thiên, lần này tốc độ cơ thể của anh bay ngược nhanh hơn, sau khi đụng vào vách tường, hình như cả vách tường cũng chấn động, hơn nữa kèm theo đó là một tiếng ầm vang lên.

Lúc cơ thể Hàn Tam Thiên trượt xuống, ngã xuống đất, anh không thể động đậy nữa.

Hàn Yên lo lắng nhìn thoáng qua Địa Ương, sợ Hàn Tam Thiên chết mất, dù

sao cho cô ta đã dặn trước, không được giết Hàn Tam Thiên. Tuy rằng ngoài mặt thái độ của Hàn Yên vô cùng kiêu ngạo, nhưng đối với người cha này vẫn cực kỳ kiêng kỵ.

Địa Ương lắc đầu nói với Hàn Yên: "Xin cô chủ yên tâm, tôi kiểm soát được sức mạnh của mình, tôi muốn cậu ta chết thì cậu ta mới được chết."

Nghe Địa Ương nói xong, Hàn Yên mới yên tâm một chút, nhấc giày cao gót, đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vẻ mặt cười nhạo nói: "Hàn Tam Thiên, nếu anh không dậy nổi, bây giờ tôi sẽ kêu Địa

Ương giết chết tên ngu này."

"Ai nói tôi không đứng dậy nổi, chỉ là tôi cảm thấy nằm dưới đất mát mẻ mà thôi." Giọng Hàn Tam Thiên yếu ớt nói, giờ phút này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đứng dậy, chịu kích cuối cùng của Địa Ương, dẫn theo Kỳ Hổ còn sống rời khỏi nơi này.

"Vịt chết đến nơi còn mạnh miệng, loài người như anh chẳng có bản lĩnh gì, ngược lại tính tình rất bướng bỉnh đấy, chẳng lẽ đây là cốt khí của kẻ nghèo hèn hả?" Hàn Yên vừa cười vừa nói.

"Không ngờ rằng sàn khách sạn này ngủ lại dễ chịu như vậy chờ sau khi cô cút khỏi thành phố Thiên Vân, tôi sẽ bao trọn khách sạn này, hưởng thụ thật tốt." Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng bao lâu nữa thành phố Thiên Vân sẽ trở thành địa bàn của tôi thôi, anh có tư cách gì kêu tôi cút khỏi thành phố Thiên Vân, nhìn dáng vẻ sa sút chó nhà có tang hiện tại của anh, anh lấy đâu ra tự tin đó."

Hàn Tam Thiên nở nụ cười, cười đến mức dữ tợn lạ thường, đau đớn trên người

không cho phép anh làm ra biểu cảm gì thoải mái, mặc dù chỉ là một nụ cười mỉm, hình như cũng sẽ khiến đau đớn trên ngực tăng thêm.

"Hàn Yên, không phải cô ỷ vào tiền tài và thế lực của nhà họ Hàn ở Mỹ thôi sao? Trừ những thứ đó ra, cô còn có gì, cô dám dùng thực lực của mình đọ sức với tôi không?" Hàn Tam Thiên nói.

"Khích tôi?" Hàn Yên giẫm lên đầu Hàn Tam Thiên, nói: "Chiêu này của anh vô dụng với tôi thôi, tôi có vốn liếng lớn như vậy lại không cần, chẳn lẽ phải trần truồng vật lộn với ảnh hả? Mấy kẻ yếu như anh

có phải suốt ngày đều nghĩ người khác thắng được anh đều là do có hậu trường mạnh hơn không?"

Chân Hàn Yên dùng sức, nặng nề đạp xuống, tiếp tục nói: "Tôi nói cho anh biết, hậu trường của tôi mạnh như vậy đấy, có thể ép anh tới mức không thở nổi, loại phế vật như anh có cơ hội thở dốc cũng là do tôi thương hại, tôi muốn anh chết, anh cũng không sống nổi thêm một giây."

Trong lòng Hàn Tam Thiên thở dài, vốn nghĩ rằng câu này có thể kích thích Hàn Yên, hiện tại xem ra, hiển nhiên không thể thực hiện được, cô ta hiểu rất rõ ưu thế

của mình, muốn cô ta vứt bỏ ưu thế là chuyện hoàn toàn không thể.

"Bỏ ra, sàn nhà lạnh, tôi muốn đứng dậy." Hàn Tam Thiên nói.

Sắc mặt Hàn Yên cứng lại, tên này thật sự còn đứng lên được ư!

Bỏ chân ra, trở lại ghế sofa, Hàn Yên thản nhiên nói: "Còn một kích cuối cùng."

Câu này, hiển nhiên là đang nhắc nhở Địa Ương, cô ta quyết không thể để Hàn Tam Thiên đứng lên nữa, nếu không thì hôm nay chính là cô ta thua, đó là kết quả cô ta

không thể nào chấp nhận được.

Hàn Tam Thiên lảo đảo đứng dậy, một ngụm máu tanh lập tức tràn lên cổ họng, lại bị anh cưỡng ép nuốt xuống, chỉ là khóe miệng vẫn rỉ ra một chút đó tanh.

"Hai chữ Địa Ương này, viết ngược lại không khó lắm." Hàn Tam Thiên nói với Địa Ương.

"Thứ không biết điều, khiêu khích ta, là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi." Địa Ương lạnh mặt nói.

"Để tôi xem thử, cuối cùng tôi sai đến bao

nhiêu." Hàn Tam Thiên nói.

Địa Ương không kéo gần khoảng cách của mình và Hàn Tam Thiên, hiển nhiên kích cuối cùng này, ông ta cần không gian hỗ trợ để bứt phá.

Trọng tâm cả người Địa Ương dồn xuống, cơ thể giống như một con báo săn chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào, khoảnh khắc hai chân dùng sức, sàn nhà dưới chân phát ra tiếng vang thanh thúy, sàn nhà trực tiếp nổ tan.

Kỳ Hổ hai mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, tuy rằng chuyện này anh ta cũng làm

được, nhưng không phải kiểu lơ đãng làm được như Địa Ương mà là phải cố ý bộc phát sức mạnh vô cùng lớn dưới chân.

Hiện tại trong đầu Kỳ Hổ chỉ có một suy nghĩ, xong chiêu này, rất có thể Hàn Tam Thiên sẽ chết! Bởi vì chiêu thứ ba của lão già này, hình như không định nương tay chút nào.

"Anh Tam Thiên, mau tránh ra." Kỳ Hổ hốt hoảng hét lên.

Bản năng của Hàn Tam Thiên quả thực đang nói cho anh biết mau tránh ra, nhưng cho dù anh có muốn trốn cũng

không làm nôi, giờ phút này có thể đứng dậy là do có ý chí kiên cường chống cỡ, thật ra cơ thể anh đã sớm lung lay sắp đổ.

"Trốn con mẹ mày, Kỳ Hổ, sau này anh

mẹ nó đừng quên tôi đã trả giá đắt để cứu anh, đừng làm tôi thất vọng." Hàn Tam Thiên hét lớn.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.