Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1995 chữ

"Đúng là ông trời có mắt, Hàn Tam Thiên vừa bị đánh phải vào bệnh viện. Cô thì bị bắt cóc, vợ chồng hai năm mấy người thật xui xẻo mà." Người đến là Hàn Thanh. Tuy là ngày hôm qua nhìn thấy việc Hàn Tam Thiên bị đánh, thế nhưng không tính là tự tay mình trả thù. Vì vậy Hàn Thanh không bỏ kết hoạch bắt Tô Nghênh Hạ, nhưng mà cô ta thật không ngờ, cả hai chuyện lại thành công cả, lại còn nhanh như vậy nữa chứ. Hàn Tam Thiên vừa mới vào bệnh viện, Tô Nghênh Hạ cũng bị bắt.

"Tam Thiên nhập viện? Chuyện gì đã xảy ra?" Tâm trạng bình tĩnh của Tô Nghênh Hạ trong nháy mắt chuyển thành vô cùng hoảng hốt. Chuyện đã xảy ra ở khách sạn Bán Đảo cô không biết ra sao, giờ phút này nghe thấy những lời Hàn Thanh nói, trong lòng cô lập tức căng thẳng.

"Chẳng lẽ cô không biết sao?" Vẻ mặt dưới mặt nạ của Hàn Thanh toát ra nụ cười vui sướng, nói tiếp: "Ngày hôm qua anh ta bị đánh giống như con chó chết ấy, còn phun ra rất nhiều máu nữa. Bây giờ đang nằm trong bệnh viện, phòng chừng ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được."

"Không thể nào, cô cố tình gạt tôi, đúng không?" Hô hấp Tô Nghênh Hạ dồn dập nói, cô không biết người phụ nữ trước mắt này rốt cuộc là ai, cũng không muốn tin lời cô ta nói.

"Lừa cô? Cô muốn nhìn anh ta bị đánh như thế nào không? Tôi có quay video." Nói xong, Hàn Thanh lấy điện thoại ra. Ngày hôm qua vào lúc Hàn Tam Thiên bị đánh, cô ta lén lút quay lại, vốn định sau này dùng để làm nhục Hàn Tam Thiên, ai mà ngờ lại phát huy công dụng nhanh

như vậy.

Tô Nghênh Hạ đến trước người Hàn Thanh, túm lấy điện thoại. Lúc cô nhìn tấm hình trong video, nhìn thấy Hàn Tam Thiên nằm rạp trên mặt đất. Hơn nữa còn có vẻ phun ra không ít máu, nước mắt trong nháy mắt chảy ra, lệ rơi không ngừng.

"Rốt cuộc cô là ai, tại sao muốn làm hại anh ấy?" Tô Nghênh Hạ phẫn nộ oán hận Hàn Thanh, cực kỳ giận dữ nói.

Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ tức giận, trong lòng Hàn Thanh càng thêm vui sướng. Sự vui vẻ của cô là được hình thành nên từ nỗi đau khổ của người khác, tính cách dị hợm này là do sống ở nhà họ Hàn mà nuôi dưỡng thành. Bởi vì Hàn Yên hay sáng nắng chiều mưa, trong phút chốc xem cô ta như là chị em, trong chốc lát một lời không hợp lại giáng cho cô ta hai bạt tai. Dẫn đến tính cách của Hàn Thanh gần như bị bóp méo.

"Lúc anh ta nằm rạp trên mặt đất, giống y như con chó chết ấy. Nhìn đi, thật là khiến cho người ta cảm thấy thương xót mà." Hàn Thanh vừa cười vừa nói.

Tô Nghênh Hạ giận dữ chạy tới trước mặt

Hàn Thanh, gần như mất hết lý trí, đưa tay ra với Hàn Thanh.

Hàn Thanh cười khẩy đá một cước vào bụng Tô Nghênh Hạ, tuy rằng cô ta không phải cao thủ, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng học được một chút bản lĩnh đánh nhau. Đối phó với Tô Nghênh Hạ, dễ như một bữa ăn sáng mà thôi.

"Anh ta là một kẻ vô dụng, cô cũng là đồ bỏ đi. Còn muốn đánh nhau với tôi ư?" Hàn Thanh khinh miệt nói.

Tô Nghênh Hạ ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm phần bụng. Mặc dù những

ngày tháng trôi qua của cô ở nhà họ Tô không phải là cuộc sống đại tiểu thư an nhàn. Thế nhưng chuyện đánh nhau này, kinh nghiệm của cô rất ít.

Ngừng một lát, Tô Nghênh Hạ đứng dậy một lần nữa, nói: “Rốt cuộc cô là ai?”

“Thân phận của tôi, cái loại ngu xuẩn như cô có tư cách biết sao?” Hàn Thanh khinh

miệt nói.

Tô Nghênh Hạ cười nhạt một tiếng, nói: "Đeo một cái mặt nạ, không dám đưa mặt thật ra. Tôi thấy cô đang chột dạ sợ hãi nhỉ, không dám để cho tôi biết bọn tiểu

ngày tháng trôi qua của cô ở nhà họ Tô không phải là cuộc sống đại tiểu thư an nhàn. Thế nhưng chuyện đánh nhau này, kinh nghiệm của cô rất ít.

Ngừng một lát, Tô Nghênh Hạ đứng dậy một lần nữa, nói: “Rốt cuộc cô là ai?”

“Thân phận của tôi, cái loại ngu xuẩn như cô có tư cách biết sao?” Hàn Thanh khinh

miệt nói.

Tô Nghênh Hạ cười nhạt một tiếng, nói: "Đeo một cái mặt nạ, không dám đưa mặt thật ra. Tôi thấy cô đang chột dạ sợ hãi nhỉ, không dám để cho tôi biết bọn tiểu

điểm, nhưng còn hơn cái loại sống dưới mặt nạ như cô, không dám gặp người khác, có dám để cho tôi biết rõ cô là ai không?"

Trong nháy mắt Hàn Thanh bị kích động kéo định mặt nạ xuống, nhưng cô biết mình không thể làm vậy. Những chuyện này để cho Hàn Yên cõng đeo, nếu để cho Hàn Yên biết, cô chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

"Muốn xem gương mặt thật của tôi, cô còn chưa đủ tư cách." Hàn Thanh mạnh tay kéo một cái, kéo Tô Nghênh Hạ ngã xuống đất, lập tức nhìn người ở ngoài của

nói: "Mấy người còn không tới giúp?"

Có mấy người đàn ông bước vào phòng, bộ dạng như đang chờ lệnh.

Hai mắt Hàn Thanh đầy lửa giận nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: "Đánh cho tôi, đánh mạnh lên."

Sau một hồi quyền đám cước đá, Tô Nghênh Hạ nằm rạp trên mặt đất, có lẽ không thể động đậy nữa. Mấy người ngừng tay theo bản năng, sợ tiếp tục đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.

Nhưng mà lửa giận trong lòng Hàn Thanh

vẫn đang thiêu đốt, quát lớn: " Dùng tay làm gì, không có mệnh lệnh của tôi, tại sao phải dừng, đánh tiếp."

"Tiếp tục đánh nữa chỉ sợ xảy ra án mạng đó." Người nào đó nói với Hàn Thanh, bọn họ chỉ bắt cóc Tô Nghênh Hạ. Mạo hiểm vì một khoản tiền lợi nhuận, nếu xảy ra án mạng thì bản chất hai vấn đề này là khác nhau.

"Sợ cái gì, cho dù là đánh chết mấy người cũng đâu cần chịu trách nhiệm. Muốn lấy tiền không, tiếp tục đánh cho tôi." Hàn Thanh nói.

Mây người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều không đành lòng. Dù sao Tô Nghênh Hạ chỉ là phụ nữ mà thôi, mấy tên đàn ông cao lớn bắt nạt cô ấy. Chuyện này nói ra rất mất mặt. Hơn nữa, bản thân bọn họ và Tô Nghênh Hạ cũng không có thù hận, đánh tới mức này, đã đủ lắm rồi.

Nhưng tiền vẫn còn trong tay Hàn Thanh, đối với mệnh lệnh của cô ta, bọn họ không thể không nghe.

Tiếp tục tay đấm chân đá, âm thanh kêu đau của Tô Nghênh Hạ cũng không phát ra nữa. Khóe miệng tràn ra màu tanh đỏ

khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng. Xem ra giống như là sắp không xong rồi.

Tới tận lúc này, Hàn Thanh mới kêu bọn hắn ngừng tay. Đi đến bên người Tô Nghênh Hạ, ngồi xổm xuống nói: "Con điếm thối, hiện tại cô đã biết đắc tội tôi có kết cục gì rồi đúng không?"

Tô Nghênh Hạ có cảm giác toàn thân sắp rã ra, không có chỗ nào không đau, những lời Hàn Thanh nói với cô nghe không rõ lấy một chữ, mơ hồ nói: "Tam Thiên sẽ thay tôi báo thù."

Hàn Thanh cười mỉa, nắm tóc Tô Nghênh

Hạ, khiến cô ngẩng đầu, nói: "Nhìn cái gương mặt đáng thương này của cô đi. Ngay cả bản thân mình Hàn Tam Thiên cũng không bảo vệ được, làm sao có thể báo thù cho cô?"

Tô Nghênh Hạ nghĩ đến Hàn Tam Thiên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, chỉ là dưới tình huống này, vẻ mặt tươi cười trông rất thê thảm, nói: "Anh ấy có thể đối phó với tất cả rắc rối, tôi tin tưởng anh ấy."

"Nực cười, năng lực của anh ta sao có thể đầu với tập đoàn nhà họ Hàn? Cô tin tướng anh ta thì có tác dụng gì, loại vô dụng như anh ta, làm gì có cơ hội phản

kháng chứ?" Hàn Thanh khinh thường nói. Ở trong suy nghĩ của cô ta, từ giây phút Hàn Yên bước vào thành phố Thiên Vân này, kết cục của Hàn Tam Thiên đã được định sẵn rồi. Bởi vì hai người hoàn toàn không phải là nhân vật cùng cấp bậc.

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, cô đã không còn sức lực để nói nữa rồi, mà tiếp tục tranh luận nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Hàn Thanh buông tóc Tô Nghênh Hạ, khiến cho đầu Tô Nghênh Hạ đập mạnh xuống đất. Cô ta đứng dậy, nói với mấy người kia: "Trông chừng cô ta cho kỹ cho

tôi. Nếu để cô ta chạy, một đồng mấy người cũng đừng mong có được."

Sau đó rời khỏi sân nhỏ nhà nông, Hàn Thanh mới lấy mặt nạ xuống, vẻ mặt dữ tợn của cô, nhìn có vẻ vô cùng gớm ghiếc, đáng ghét.

"Hàn Tam Thiên, anh chờ ngày quỳ xuống trước tôi đi. Nếu không, anh đừng mong còn được nhìn...con điếm này nữa." Hàn Thanh lầm bầm làu bàu nói.

Mordo, mấy người được phái đi bảo vệ Tổ Nghênh Hạ, từng người một đều nằm rạp trên mặt đất, xem ra bị đánh không nhẹ.

Mặc Dương thở dốc vung tay áo lên, nhiệm vụ quan trọng như vậy. Ông giao cho mấy người đáng tin cậy, lại chưa từng nghĩ vậy mà bọn họ lại có thể thất lạc Tô Nghênh Hạ ngay trước mắt.

Xe Tô Nghênh Hạ còn dùng ở cửa ra vào công ty. Hơn nữa, Mặc Dương đã tìm người thăm dò, Tô Nghênh Hạ không hề quay về biệt thự Sơn Yêu, rõ ràng là đã xảy ra chuyện rồi.

"Lão Mặc, việc này có nói cho anh Tam Thiên biết không?" Sắc mặt Lâm Dũng

trắng bệch hỏi Mặc Dương. Tô Nghênh Hạ bị bắt cóc ngang ngửa chuyện trời sập xuống. Tuy rằng không phải trách nhiệm của anh nhưng trong lòng anh vẫn cực kỳ sợ hãi.

Một khi lửa giận Hàn Tam Thiên bốc lên, ai cũng không dám cam đoan không bị ảnh hưởng.

Mặc Dương cực kỳ phẫn nộ nói: "Tình huống bây giờ của cậu ấy, sao có thể cho cậu ấy biết? Nếu như không dưỡng thương tốt, để lại di chứng thì biết làm sao bây giờ."

Lâm Dũng cũng hiểu rõ, nếu cho Hàn Tam Thiên biết, anh chắc chắn sẽ không nằm trong bệnh viện dưỡng thương. Tất nhiên sẽ tăng thêm bệnh tình cho anh, thế nhưng với tình huống bây giờ, Lâm Dũng không nghĩ ra cách nào cả.

Vào lúc này, một thủ hạ chạy đến bên người Mặc Dương, nói: "Lão Mặc, dựa vào camera giám sát ở hiện trường, cô Tô chắc là đã bị người lái xe tải bắt đi nhưng mà biển số xe bị chắn. Em đã nghĩ cách lấy video giám sát gần đó, nhưng không rõ rốt cuộc xe tải đã đi đâu."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.