Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2302 chữ

“Thằng bé ngốc, sức khỏe của anh vô cùng khỏe mạnh, em cứ giữ lại đi." Hàn Tam Thiên nói.

Cậu bé cố chấp nắm lấy cổ tay Hàn Tam Thiên, không cho anh tháo xuống và nói: “Anh, em biết em còn sống không được bao lâu nữa. Vì cứu em, mẹ đã bản sạch

toàn bộ những vật có thể bán trong nhà

có tiền chữa bệnh thêm cho em nữa.”

Lời nói này, ngay cả Thích Y Vân ở bên cạnh cũng hơi lộ vẻ xúc động, hốc mắt lặng lẽ dâng nước. Mà vị thiếu phụ trẻ tuổi kia đã che miệng mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hàn Tam Thiên sờ đầu trọc của cậu bé, cười nói: “Chẳng lẽ em đã quên anh vừa mới xem bói cho em rằng ngày mai sẽ có người quyên tiền cho em sao?”

“Anh, em biết anh chọc cười khiến cho em

vui vẻ.” Cậu bé nhoẻn miệng cười, cho dù biết bản thân sắp đối mặt với cái chết nhưng dường như cậu không hề sợ hãi.

Sau khi người phụ nữ dắt cậu bé đi khỏi, Hàn Tam Thiên nói với Thích Y Vân: “Ngay cả rất nhiều người lớn cũng không có phần rộng lượng này.”

“Mặc dù cậu bé không may mắn nhưng mà sau khi gặp được anh thì cũng xem như may mắn rồi. Trên đời này còn có rất nhiều người như cậu bé vậy nhưng lại không có cơ hội gặp được anh như cậu ấy.” Thích Y Vân thản nhiên nói. Bộ mặt hiền lành của Hàn Tam Thiên, cô ta đã biết từ lâu. Bởi vì Hàn Tam Thiên đã từng làm những chuyện đó, cho dù không cố sức điều tra cũng có thể dễ dàng biết được.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Thích Y Vân mới cảm thấy Hàn Tam Thiên có sức hấp dẫn đặc biệt, cũng là chỗ khác biệt của anh và những người khác.

“Hy vọng có thể giúp đỡ cậu ấy.” Hàn Tam Thiên thở dài, nhìn sợi dây đỏ may mắn trên tay. Mặc dù giá rẻ nhưng anh không hề có ý định tháo xuống. Có lẽ sợi dây đỏ này thật sự có thể mang đến may mắn cho anh.

Mặc dù Hàn Tam Thiên là người không thờ thần phật nhưng anh tin vào sự tồn tại

của vận may. Dưới tình huống không được sự giúp đỡ của nhà họ Hàn, anh có thể phát triển ra thế lực của bản thân thì ngoại trừ năng lực của bản thân anh ra, còn có sự giúp đỡ của vận may. Điểm này cũng dễ hiểu thôi, đương nhiên vận may ở một lúc nào đó cũng có thể coi như là một loại thực lực.

Thích Y Vân đẩy Hàn Tam Thiên đi về phía phòng bệnh, sâu xa nói: “Chỉ cần tiền thì có thể chữa khỏi cho cậu bé rồi. Cậu ấy cũng không có gì đáng lo lắng nữa. Đối với anh mà nói, tiền chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.”

Trong giọng nói của Thích Y Vân, Hàn Tam Thiên cảm nhận được một chút u oán. Anh biết tại sao Thích Y Vân lại buồn bã như vậy. Với giai đoạn của anh hiện giờ, làm người tốt quả thật không phải là một thời cơ thích hợp. Đối mặt với tập đoàn Hàn thị cường hãn, anh không nên tùy tiện lãng phí tiền của mình. Nhưng mà đứng ở lập trường của Hàn Tam Thiên, khi anh gặp phải loại chuyện như vậy thì làm sao có thể không lo được chứ?

Không lo được chuyện thiên hạ, nhưng tuyết trước cửa có thể nhìn thấy thì Hàn Tam Thiên nhất định sẽ quét dọn sạch sẽ.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không xài tiền của cô đâu." Hàn Tam Thiên cười nói.

Nếu như có thể, Thích Y Vân không muốn tách bạch với Hàn Tam Thiên. Thậm chí cô ta hy vọng Hàn Tam Thiên xem tất cả những chuyện của cô ta coi như chuyện của mình. Chỉ tiếc điều này chỉ có thể là ảo tưởng, vĩnh viễn cũng không thực hiện được

“Cô đã nói gì với Tô Diệc Hàm?” Đột nhiên Hàn Tam Thiên hỏi Thích Y Vân.

Thích Y Vân sửng sốt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ làm sao dời trọng tâm câu chuyện hoặc là muốn mượn cớ qua loa chuyện này.

“Không cần suy nghĩ đến những lý do khác để qua loa với tôi. Nếu như ngay cả chút chuyện này tôi cũng không đoán được, tôi còn có thể tên là Hàn Tam Thiên sao?” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.

Thích Y Vân lầm bầm mở miệng, lộ ra một mặt hoạt bát đáng yêu. Cô ta giống như một nữ thần bách biến, bất kể là phong cách gì xuất hiện trên người cô ta đều có

vẻ vô cùng phù hợp, không hề có một chút khác biệt nào.

“Có lúc làm người quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.” Thích Y Vân nói.

“Cô nói thân phận của tôi với cô ta rồi

sao?”

“Đúng vậy.” Nếu biết không giấu được, Thích Y Vân thành thật thoải mái thưa nhận, nói: “Cô ta đã biết anh là ai rồi, ngay cả phần sính lễ trước kia đưa đến nhà họ Tô, cô ta cũng biết là đưa cho ai. Đoản chừng bây giờ cô ta đã mất thể diện đến

mức hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Nhưng mà anh có thể yên tâm, tôi đã uy hiếp cô ta rồi. Với sự can đảm của cô ta, chắc không dám để lộ chuyện này ra ngoài đâu.

“Sở dĩ thân phận của tôi phải giữ bí mật là bởi vì nhà họ Hàn tại Yên Kinh vẫn tồn tại một đối thủ bí mật. Hơn nữa tên đối thủ này là ai thì cho đến bây giờ tôi vẫn không biết. Cô còn chê rằng phiền phức của tôi không đủ nhiều sao?" Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

“Anh lợi hại như vậy, có chuyện gì có thể làm khó anh chứ?” Thích Y Vân khẽ nhăn

mũi nói.

Hàn Tam Thiên không thể làm gì, chẳng lẽ hình tượng của anh trong suy nghĩ của Thích Y Vân là không gì không thể sao?

“Tôi thấy cô sợ tôi chết chưa đủ thảm nhỉ." Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

Thích Y Vân cau mày bất mãn, ở sau lưng lặng lẽ trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên. Làm sao có thể tùy tiện nói loại lời nói xúi quẩy này chứ, hơn nữa theo cô ta thấy, bây giờ mặc dù Hàn Tam Thiên gặp phải phiền phức vô cùng lớn nhưng cô ta tin Hàn Tam Thiên nhất định có thể giải quyết.

Đây chính là hình tượng và địa vị của anh trong suy nghĩ Thích Y Vân.

Sau khi Tô Diệc Hàm rời khỏi bệnh viện, tinh thần vẫn luôn không yên. Cô ta không hy vọng những lời đó của Thích Y Vân đều là sự thật, bởi vì chuyện này sẽ khiến cho cô ta trở nên vô cùng buồn cười.

Cho dù đến bây giờ, Tô Diệc Hàm vẫn còn nhớ bản thân đã thề thốt cho rằng phần sính lễ kia mang đến nhà họ Tô là vì cô ta. Nhưng bây giờ phần sính lễ lại là của Tô Nghênh Hạ, mà toàn bộ những chuyện cô ta làm đều có thể là tự mình đa tình. Cảm giác xấu hổ từ chuyện này

mang đến khiến cho loại người không biết xấu hổ như Tô Diệc làm cũng có chút không còn mặt mũi.

Đón xe đi đến công ty mới của Tô Hải Siêu, tất cả nhân viên ở đây đều là nhân viên của công ty nhà họ Tô trước kia cho nên cô ta vô cùng quen thuộc mỗi một người.

Trước kia Tô Diệc Hàm đến công ty đều là ngẩng đầu ưỡn ngực bởi vì mặc dù cô ta chỉ là nhân viên nhưng dựa vào quan hệ với Tô Hải Siêu vẫn khiến cô ta có cảm giác cao hơn người khác một bậc.

Nhưng hôm nay, Tô Diệc Hàm lại cúi đầu suốt. Bất kể nhìn thấy ai, Tô Diệc Hàm cũng đều cảm thấy đối phương đang chê cười mình.

“Hôm nay Tô Diệc Hàm làm sao thế, đột nhiên trở nên khiêm tốn như vậy.”

“Đúng vậy, thật kỳ lạ. Trước đây khi đến công ty, cô ta còn chưa đứng vững đã bắt đầu sai khiến người khác rồi. Hôm nay lại sợ người khác nhìn thấy cô ta.”

“Chẳng lẽ là phạm sai lầm gì rồi sao?”

Mọi lời phỏng đoản, rất nhanh trong công ty đã có lời đồn đãi nổi lên tin tức Tô Diệc Hàm bị đuổi việc. Đây là sức mạnh đáng sợ của lời nói người khác.

Đi vào phòng làm việc của Tô Hải Siêu, dáng vẻ thiếu tự nhiên của Tô Diệc Hàm khiến cho Tô Hải Siêu vô cùng khó hiểu.

“Em làm gì vậy?" Tô Hải Siêu hỏi.

“Em muốn hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải thành thật trả lời em.” Tô Diệc Hàm nói.

Tô Hải Siêu cười lạnh một tiếng, từ sau khi anh ta mở công ty, anh ta không hề xem bất kỳ người nào của nhà họ Tô là thân thích. Cùng lắm là đãi ngộ của bọn họ khác biệt một chút với nhân viên bình thường mà thôi. Bây giờ Tô Diệc Hàm lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta, quả thật không phân lớn nhỏ.

“Tô Diệc Hàm, đây chính là thái độ nói chuyện với anh của em sao? Anh còn là cấp trên của em đó.” Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.

Tô Diệc Hàm biết rõ sự thay đổi thái độ

gần đây của Tô Hải Siêu, trong mắt anh ta, bất kỳ người thân thích nào của nhà họ Tô đều biến thành đầy tớ, vội vàng nói. “Thật xin lỗi, em không có ý đó. Chỉ là em quá gấp thôi.”

“Nói đi, chuyện gì?” Tô Hải Siêu hỏi.

“Hàn Tam Thiên có phải là tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn tại Yên Kinh không?” Tô Diệc Hàm nói.

Những lời này khiến cho mí mắt Tô Hải Siêu giật giật, làm sao cô ta biết được chuyện này!

Phải biết rằng chuyện này vô cùng bí mật, ngay cả Tô Hải Siêu cũng không dám tùy tiện nhắc tới trước mặt người ngoài.

Tô Hải Siêu vội vàng đi ra cửa, khóa cửa phòng làm việc lại, sau đó kéo cửa xếp xuống rồi nói với Tô Diệc Hàm: “Em nhận được tin tức này ở đâu vậy, loại chuyện này không thể nói bậy bạ được.”

“Anh sợ Hàn Tam Thiên như vậy sao?" Mặt Tô Diệc Hàm xám như tro tàn nhìn Tô Hải Siêu. Từ thái độ của anh ta, Tô Diệc Hàm đã cảm nhận được độ thật giả trong chuyện này. Nếu như Hàn Tam Thiên

không phải tiêu thiếu gia của nhà họ Hàn tại Yên Kinh, anh ta tuyệt đối sẽ không sợ hãi.

“Anh sợ Hàn Tam Thiên?” Tô Hải Siêu khinh miệt cười, nói: “Chẳng qua anh ta chỉ là đồ bỏ đi của gia tộc mà thôi, làm sao anh lại sợ anh ta chứ.”

Người Tô Hải Siêu sợ là Thân Ông bởi vì Thân Ông đã cảnh cáo anh ta không thể tiết lộ thân phận của Hàn Tam Thiên. Anh ta lo lắng một khi loại chuyện này truyền ra, Thân Ông sẽ vứt bỏ anh ta.

Mặc dù Tô Hải Siêu bây giờ là chủ tịch

của công ty mới nhưng anh ta hiểu rõ tất cả những thứ này là của Thần Ông cho. Chỉ cần một câu nói của Thân Ông, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại. Cho nên anh ta có thể trêu chọc bất kỳ người nào, ngoại trừ Thân Ông.

“Đồ bỏ đi của gia tộc?” Tô Diệc Hàm không hiểu nhìn Tô Hải Siêu, hiển nhiên không biết những lời này có ý gì.

“Cái gọi là đồ bỏ đi của gia tộc chính là anh ta đã bị nhà họ Hàn tại Yên Kinh vứt bỏ từ lâu rồi. Hàn Tam Thiên bây giờ cùng lắm chỉ là một con chó đáng thương không có nhà để về thôi, căn bản anh ta

không phải người nhà họ Hàn.” Tô Hải Siêu giải thích.

Không phải người nhà họ Hàn?

Như vậy tại sao ban đầu Thi Tinh lại xuất hiện chứ. Lời nói của Tô Hải Siêu rõ ràng không khớp với sự thật.

Nhưng mà rốt cuộc Hàn Tam Thiên có quan hệ thế nào với nhà họ Hàn thì đối với Tô Diệc Hàm mà nói cũng không quan trọng. Cô ta chỉ cần chứng thực thân phận của Hàn Tam Thiên và nguồn gốc của phần sính lễ kia.

“Cho nên, phần sính lễ kia của nhà họ Tô trước đây thật sự là đưa cho Tô Nghênh Hạ?" Trên mặt Tô Diệc Hàm nóng rát, giống như bị người khác đánh vào một trăm bạt tai vậy. Lời thề son sắt đã qua đều trở thành trò cười.

“Em yên tâm đi, chuyện này không có người khác biệt. Chỉ cần em đồng ý giúp anh thật tốt, sau này sẽ có cơ hội gả vào của nhà giàu.” Tô Hải Siêu nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.