Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1918 chữ

Người phụ nữ trẻ tuổi kéo tay y tá, hỏi cô ấy: “Cô y tá, vừa rồi cô có nhìn thấy một người tầm hơn 30 tuổi, cao gầy. Anh ta nói muốn ra tiền chữa bệnh cho con trai tôi, không phải là ảo giác của tôi đúng không?”

Nếu quả thật là ảo giác, hy vọng vừa mới đốt lên trong lòng bà sẽ hoàn toàn biến thành tuyệt vọng. Loại đả kích này không phải bà có thể tiếp nhận được cho nên vào lúc bà hỏi y tá vấn đề này, trong lòng hy vọng sẽ nhận được câu trả lời tốt lành

Mặc dù thời gian diễn ra chuyện này rất ngắn nhưng trong đám y bác sĩ đã truyền ra rồi, đặc biệt là trong nhóm công tác đã thảo luận vô cùng kịch liệt. Ý tả cười nói: “Đây là sự thật, ngay cả viện trưởng cũng biết chuyện này.”

Người phụ nữ trẻ tuổi mừng đến rơi nước mắt, cậu bé trên giường bệnh trợn mắt há mồm. Sau một lát mới lên tiếng: “Anh trai hôm qua xem bói thật giỏi, vậy mà anh ấy thật sự biết xem bói.”

Y tá nghe nói như vậy thì nhịn khôngđược bật cười. Anh ta không phải xem bói gì cả, hơn nữa anh ta cũng không biết xem bói bởi vì chuyện này, vốn dĩ là một tay anh ta sắp xếp. Vào lúc anh ta nhập viện, vậy mà lại kinh động đến toàn bộ tầng lớp cấp cao của bệnh viện, còn có mỗi một danh sự đều đi qua phòng bệnh của anh ta. Chỉ nhìn điểm này, thân phận của anh ta không hề đơn giản. Bỏ tiền giúp cậu bé chữa trị, đối với anh ta mà nói đoán chừng cũng là một chuyện nhỏ mà thôi.

“Chị biết em nói đến người nào nhưng mà anh ấy không phải xem bói. Tiền này chắc là anh ấy đã bỏ ra cho em đấy.” Y tá nói với cậu bé.

Người phụ nữ trẻ tuổi và cậu bé ngây ngẩn, tiền này là anh trai xem bói bỏ ra!

“Vào lúc anh ấy nằm viện, mỗi một lãnh đạo đều quan tâm đến chuyện này. Người như vậy, thân phận chắc chắn không bình thường. Em có thể gặp được anh ấy, cũng coi như rất may mắn.” Y tả tiếp tục nói.

“Cô y tá, cô biết cậu ấy đang ở phòng bệnh nào không?” Người phụ nữ trẻ tuổi kích động nói. Nếu như quả thật như vậy, bà nhất định phải gặp mặt cảm ơn một tiếng, bởi vì cái mạng này của con trai bà

là Hàn Tam Thiên giữ lại. Cho dù muốn bà dập đầu với Hàn Tam Thiên thì bà cũng tuyệt đối không do dự.

“Hình như anh ấy đã xuất viện rồi. Theo lý

mà nói, bây giờ tình trạng sức khỏe của anh ấy phải ở lại bệnh viện điều dưỡng là tốt nhất. Nhưng mà suy nghĩ của những người có tiền, tôi cũng không hiểu rõ. Chắc là anh ấy không thích hoàn cảnh của bệnh viện cho nên đã trở về mời bác sĩ gia đình rồi.” Y tá nói.

Người phụ nữ trẻ tuổi không dằn nổi, bà còn không thể cảm ơn Hàn Tam Thiên tận mặt, việc này làm sao được chứ? Y tá nhìn thấu suy nghĩ của bà, nói: “Loại người có tiền này, chắc là cũng không để chút chuyện nhỏ này trong lòng đâu. Hay là bà nên chăm sóc con trai bà thật tốt đi, nói không chừng sau này có duyên thì các người vẫn sẽ gặp lại.”

Hàn Tam Thiên xuất viện, quả thật là bởi vì môi trường ở bệnh viện không vui vẻ cho lắm. Nước khử trùng và mùi thuốc gay mũi khiến anh càng nghỉ ngơi thì càng

cảm thấy cơ thể không thoải mái. Hơn nữa cái anh cần bây giờ chỉ là nghỉ ngơi. Nếu như nghỉ ngơi thì về nhà cũng giống vậy thôi.

“Bây giờ anh lại ở những nơi này sao?" Nhìn phòng trọ của Hàn Tam Thiên, Thích Y Vân nói nhỏ. Mặc dù anh ly hôn không thể ở biệt thự sườn núi nhưng cũng không đến nỗi ở loại nơi thế này. Nói thế nào thì cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn mà.

“Có gì không tốt chứ? Nước điện ga có đủ, còn có mạng nữa. Tốt hơn ở gầm cầu rồi." Hàn Tam Thiên cười nói.

“Anh thật là thú vị, lại đi lấy bản thân so sánh với dân lang thang sao?" Thích Y Vân không thể nào hiểu nổi mạch não của Hàn Tam Thiên. Với thân phận của anh, sao có thể lấy bản thân đánh đồng với dân lang thang chứ?

“Người thì không phân giàu nghèo, đều là

máu thịt giống nhau thì tại sao lại không thể chứ?” Hàn Tam Thiên nói.

“Địa vị giữa người với người có thể giống nhau sao? Loại mâu thuẫn này của anh chính là già mồm cãi láo." Thích Y Vân đẩy Hàn Tam Thiên tới của nhà, sau đóđóng cửa phòng lại.

Hai người cũng không biết một người nào đó trong của đối diện nhìn thấy bọn họ trở lại xuyên qua mắt mèo.

Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, hai người Dương Mạnh và Mễ Phỉ Nhi đều ở nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày gần đây không nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Dương Mạnh vô cùng chú ý tới động tỉnh phía đối diện. Cho nên nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức lặng lẽ đi tới cửa nhìn thủ. Không ngờ vừa nhìn một cái đã trực tiếp khiến cô kinh ngạc.

Thích Y Vân theo Hàn Tam Thiên trở về nhà, về mặt giá trị nhan sắc và dáng người thì cho dù là Mễ Phỉ Nhi trước mặt cũng sẽ bị đè bẹp.

“Em đứng ở cửa làm gì vậy?” Mễ Phỉ Nhi từ trong phòng đi ra, phát hiện Dương Manh đứng ở cửa ngẩn người nên tò mò

hỏi.

“Chị Phỉ Nhi, lão Hàn trở về rồi.” Dương Manh nói.

Mễ Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng, từ trước đến giờ cô đều chưa từng có thái độ tốt

với Hàn Tam Thiên. Chỉ cần nghe thấy tên của Hàn Tam Thiên thì cảm thấy ảnh hưởng đến tâm trạng rồi.

“Hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, có thể đừng nhắc đến người này khiến chị phiền lòng không?” Mễ Phỉ Nhi nói.

Duong Manh chạy nhanh đến, đi tới bên cạnh Mễ Phỉ Nhi, thân mật kéo tay Mễ Phỉ Nhi nói: “Chị Phỉ Nhi, còn có một cô gái rất đẹp trở về cùng với lão Hàn đó.”

Về mặt giá trị nhan sắc, Mễ Phỉ Nhi có lòng tin rất mạnh. Phụ nữ bình thường không thể so sánh với cô ta cho nên nghe nói rất đẹp thì chỉ khiến cô ta cười khinh thường một tiếng, nói: “Đẹp bao nhiêu chứ, chẳng lẽ còn có thể đẹp hơn chị Phỉ Nhi của em sao?”

Trong lòng Dương Manh thật sự cảm thấy đúng là đẹp hơn so với Mễ Phỉ Nhi, nhưng mà chắc chắn cô không thể nói ra lời như vậy, chỉ nói: “Em cảm thấy không phân cao thấp với chị Phỉ Nhi.”

“Mắt của em nên đi kiểm tra thử, loại đồ buồi này sao có thể có loại bạn gái xinh đẹp như vậy được.” Mễ Phỉ Nhi cười nhạo nói.

Duong Manh lầm bầm trong miệng, nhìn thế nào thì lão Hàn cũng không giống đồ buồi. Dù thật sự là đồ buồi thì cũng là bồ buồi có dáng vẻ rất đẹp, có một cô bạn gái xinh đẹp cũng dễ hiểu thôi.

“Chị Phỉ Nhi, anh ấy hình như còn bị thương nữa, ngồi xe lăn. Chúng ta thân là hàng xóm, có muốn đi thăm một chút không?” Dương Mạnh nói.

Cho dù Mễ Phỉ Nhi có lòng thương hại thì tuyệt đối cũng sẽ không dùng trên người Hàn Tam Thiên. Cái gì mà hàng xóm hay không hàng xóm chứ, cô ta càng khôngxem trọng.

Nhưng mà vừa định từ chối thì đột nhiên Mễ Phỉ Nhi nghĩ đến cô gái xinh đẹp theo Hàn Tam Thiên trở về. Đối với điểm này thì cô ta vô cùng tò mò, muốn nhìn thủ xem rốt cuộc người phụ nữ kia có bao nhiêu chênh lệch với cô ta.

“Được thôi, em đi mua mấy cân trái cây nát đi." Mễ Phỉ Nhi nói, hơn nữa còn đặc biệt căn dặn: “Đừng mua quá nhiều, lãng phí tiền.”

Dương Manh vui vẻ ra cửa, Mễ Phỉ Nhi bảo cô mua trái cây nát nhưng cô chắcchắn sẽ không làm như vậy mà là chú tâm chọn một giỏ trái cây.

Hàn Tam Thiên ăn không ngồi rồi xem ti vi trong phòng khách, thân phận thật sự của vị Thích Y Vân này là đại tiểu thư chân chính nhưng lại thay anh quét dọn nhà vệ sinh. Hơn nữa hành động còn vô cùng thành thạo, vừa nhìn thì biết thường xuyên làm loại chuyện vặt vãnh này.

“Dù sao nhà họ Thích ở khu người Hoa tại Mỹ cũng là gia đình có tiền mà, vị đại tiểu thư như cô đây sẽ không giành làm với người giúp việc trong nhà chứ.” Hàn Tam Thiên cười trêu chọc nói. “Từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi muốn có được thì nhất định phải bỏ ra, cho nên từ khi còn bé thì mỗi một món đồ chơi của tôi đều là thông qua lao động mà có được. Rửa chén lau nhà, vào lúc năm tuổi thì tôi đã biết làm rồi.” Thích Y Vân nói.

“Một người cha bình thường đều sẽ xem con gái như trân châu, chỉ cần cuộc sống của cô ấy hạnh phúc không sầu lo thì tốt rồi. Xem ra cha cô kỳ vọng vào cô rất cao đấy.” Hàn Tam Thiên nói. Nếu như không phải hy vọng Thích Y Vân thành tài thì cha cô ta sẽ không bắt đầu rèn luyện năng lựctự lập cho cô ta từ nhỏ. Đây là xem cô ta như một đứa bé trai mà nuôi nấng.

“Đời sau của nhà họ Thích chỉ có một

mình tôi, cho nên sau này tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm của nhà họ Thích. Thích Y Vân nói.

Mặc dù quan niệm trọng nam khinh nữ đã rất cũ rồi nhưng trong lòng rất nhiều người vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa những người có tiền sẽ càng coi trọng phương diện này hơn. Câu nói kế thừa nghiệp cha, không biết đã khiến cho biết bao cô gái bị đối xử bất bình đẳng, Tô Nghênh Hạ chính là một ví dụ điển hình. Trước đây Hàn Tam Thiên trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ bị chèn ép không ra hình dạng

nhà họ Tô.

Cha của Thích Y Vân có thể làm được điểm này, cho dù đây là chuyện theo tình theo lý cũng khiến cho Hàn Tam Thiên khá bội phục.

“So sánh với nhiều người phụ nữ nhà quyền quý thì cô cũng xem như rất may mắn rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.