Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2117 chữ

Thích Y Vân đang lau nhà đột nhiên ngừng tay, quay đầu chân thành nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Anh biết đối với mộ người phụ nữ mà nói thì hạnh phúc lớn nhất là cái gì không?"

Mí mắt Hàn Tam Thiên giật giật, biết Thích Y Vân muốn nói điều gì. Nhưng mà ngay khi anh vừa định chuẩn bị nói sang chuyện khác thì Thích Y Vân lập tức mở miệng cướp lời, nói: “Phụ nữ cũng không cần phải đứng ở vị trí quá cao, có sự nghiệp quá lớn. Theo tôi thấy, hạnh lớn nhất của phụ nữ chính là có thể ở cạnh người đàn ông mình thích, có đứa con gái của mình rồi giúp chống dạy con.”

Ánh mắt của Thích Y Vân trần trụi mà nóng bỏng, rõ ràng người đàn ông mình thích trong miệng cô ta chính là Hàn Tam Thiên. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của cô ta, dường như còn đang chờ câu trả lời của Hàn Tam Thiên.

Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ của. Cho dù người đến là ai thì trong lòng Hàn Tam Thiên cũng dâng lên một sự biết on mãnh liệt.

Mặc dù anh từ chối Thích Y Vân không chỉ một lần, cũng không quan tâm gì nhiều nhưng anh hiểu rõ, mỗi lần từ chối thì đối với Thích Y Vân mà nói đều là tổn thương vô cùng lớn.

Mấy ngày nay tiếp xúc với Thích Y Vân, Hàn Tam Thiên hiểu rõ cô ta thật lòng đối xử với mình. Vì thế anh có chút không đành lòng tổn thương Thích Y Vân.

“Tự đi mở cửa.” Thích Y Vân bất mãn lạnh giọng nói. Câu hỏi của cô ta bị cắt ngang, đương nhiên tâm trạng sẽ không tốt. Dù biết rõ sẽ bị từ chối, cô ta cũng tình

nguyện nghe Hàn Tam Thiên trả lời.

Thích Y Vân, tuyệt đối là người đâm đầu vào tường nam, cho dù mặt mũi bầm dập cũng sẽ không quay đầu lại.

Mở cửa ra, Hàn Tam Thiên nhìn thấy hai người với vẻ mặt vô cùng khác nhau.

Khuôn mặt Dương Manh hiện lên nụ cười, mà Mễ Phỉ Nhi thì vô cùng lạnh lùng.

“Lão Hàn, biết anh bị thương nên chị Phỉ Nhi cố ý nói muốn đến thăm anh một chút.” Dương Mạnh nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, Dương Mạnh nói như vậy là muốn hòa hoãn quan hệ giữa anh và Mễ Phỉ Nhi nhưng làm sao Hàn Tam Thiên có thể không biết việc đến thăm anh là đề nghị của Dương Mạnh chứ?

Về việc Mễ Phỉ Nhi là dạng người gì thì trong lòng Hàn Tam Thiên lại vô cùng hiểu rõ.

“Vào ngồi đi.” Hàn Tam Thiên nói.

Sau khi Dương Mạnh và Mễ Phỉ Nhi vào cửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang

quét dọn vệ sinh của Thích Y Vân. Nhưng cho dù là một cái bóng cũng khiến cho Mễ Phỉ Nhi cảm thấy bị uy hiếp vô cùng lớn. Thông qua một cái bóng cũng đã phân được thắng thua.

Điều này khiến trong lòng Mễ Phỉ Nhi giật mình, đồng thời lại không hiểu rất nhiều.

Loại đồ buồi như anh ta thì làm sao có thể tìm được người bạn gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn dịu dàng như vậy!

“Đây là bạn tôi, Thích Y Vân.” Hàn Tam Thiên nói.

Nghe thấy vậy, Thích Y Vân lễ phép xoay người, lộ ra nụ cười mỉm rồi nói: “Chào mọi người.”

Mặc dù Dương Mạnh đã gặp Thích Y Vân nhưng mà là thông qua mắt mèo, nhìn thấy cũng không rõ ràng, hơn nữa cả người giống như bị vặn vẹo. Bây giờ sau khi nhìn thấy Thích Y Vân rõ ràng thì cô mới phát giác, thì ra người phụ nữ này so với người cô vừa nhìn thấy càng xinh đẹp hơn.

Cho dù trên mặt chỉ trang điểm nhạt nhưng vẫn khiến cho người khác cảmthấy xinh đẹp như cũ.

Mễ Phỉ Nhi như đi vào cõi mộng, sự tự tin vào sắc đẹp của cô ta ngay trước mặt Thích Y Vân đã trở nên tự ti mặc cảm. Ngay cả dũng khí so sánh với Thích Y Vân cũng không có.

Hiện tại trong đầu Mễ Phỉ Nhi chỉ có một suy nghĩ, trên thế giới này làm sao có thể có người phụ nữ xinh đẹp như vậy được.

Hơn nữa loại phụ nữ xinh đẹp này lại là bạn gái của Hàn Tam Thiên?

Ngay khi trong đầu Mễ Phi Nhi đang nghĩ rằng Thích Y Vân là bạn gái của Hàn Tam Thiên, cô ta không khỏi lắc đầu, phủ định ý nghĩ này.

Cô gái này, nhất định là do anh ta dùng thủ đoạn nào đó lừa gạt, bằng không dựa vào tướng mạo của cô ấy làm sao lại cùng loại vô dụng này cùng một chỗ được!

Mễ Phi Nhi khinh thường mà nhìn Hàn

Tam Thiên, ngoài hãm hại lừa gạt ra, chắc là anh ta cũng không có những cách nào khác để kết giao với bạn gái.

Lúc này, trong lòng gạo Mễ Phi Nhi sinh ra một cái ý nghĩ tự mình đa tình cô ta muốn cứu Thích Y Vân, không thể để cho cô ấy bị lừa gạt, phải cho cô ấy hiểu rõ Hàn Tam Thiên là loại người gì.

Nhân lúc Dương Mạnh nói chuyện phiếm với Hàn Tam Thiên, Mễ Phi Nhi lặng lẽ lại

gần Thích Y Vân thấp giọng: “Cô có biết anh ta là loại người gì không?”

Đột nhiên nhảy ra vấn đề này, Thích Y Vân cảm thấy không hiểu nổi, Hàn Tam Thiên là người như thế nào chẳng lẽ còn cần cô ta tới nói chắc?

“Cô có điều gì đặc biệt muốn nói sao?" Thích Y Vân hỏi lại, nếu Mễ Phi Nhi đã hỏi loại câu hỏi này, như vậy khẳng định cô ta có lời nói muốn nói, Thích Y Vân muốn xem thử đến cùng là cô ta muốn nói cái gì.

“Mặc dù tôi quen biết với anh ta không lâu, nhưng mà tôi biết, anh ta từ đầu đến cuối là một tên ăn bám vô dụng, cô xinh đẹp như vậy lại muốn ở một chỗ với anh ta, nhất định do anh ta đã lừa có gì đó đúng không.” Mễ Phi Nhi nói.

Thích Y Vân lãnh đạm cười, không nghĩ tới ở trong mắt hàng xóm, hình tượng của

Hàn Tam Thiên lại là như vậy, càng quan trọng hơn nữa là cô gái này lại có ý thù địch rất lớn với anh ấy.

“Cô cho rằng tôi đang ở cùng với anh ta?" vừa cười vừa nói.

Mễ Phi Nhi sững sờ, chẳng lẽ lại nói, hai người bọn họ hoàn toàn không phải là quan hệ bạn trai bạn gái?

“Cô và anh ta không phải quan hệ bạn trai bạn gái hay sao?” Trong long Mễ Phi Nhi không nhịn được mà cười, hoá ra đây đều là hiểu lầm, cô ấy hoàn toàn không là bạn gái của tên vô dụng ăn bám này.

“Không phải, tôi theo đuổi anh ấy đã lâu, chỉ tiếc rằng anh ấy vẫn luôn không đồng ý.” Thích Y Vân trả lời.

Với lời nói này, Mễ Phi Nhi hoàn hiểu lầm, nghĩ nhầm thành Thích Y Vân nói Hàn Tam Thiên theo đuổi cô ta không thành công, đang định lấy Hàn Tam Thiên làm trò cười, thế nhưng mà sau khi phân tích kỹ lời nói của Thích Y Vân, Mễ Phi Nhi mới cảm thấy có gì không đúng.

“Cô nói nhầm đúng không, là anh ta theo đuổi cô nhưng cô không đồng ý mới đúng.” Mễ Phi Nhi hỏi lại.

“Không phải." Thích Y Vân nhún vai: “Là tôi theo đuổi anh ấy, cô không hề nghe nhầm.”

Trong chốc lát Mễ Phi Nhi liền trợn mắt hốc mồm.

Một cô gái xinh đẹp như thế này, vậy mà chủ động theo đuổi một tên ăn bám vô dụng, sao lại có thể như thế được!

Loại không có tiền như lão Hàn, chỉ có chút vẻ ngoài của đàn ông, trừ khi làm tiểu bạch kiểm, thì không có người nào đồng ý làm vợ của anh ta càng quan trọng hơn nữa là một cô gái xinh đẹp đẹp như vậy theo đuổi nhưng anh ta còn không đồng ý, điều này cũng có thể sao?

Mễ Phi Nhi lắc đầu, hoàn toàn không tin lời Thích Y Vân: “Cô đừng nói đùa với tôi,

người theo đuổi nhất định là rất nhiều, sao cô lại có thể tự mình theo đuổi anh ta được.”

“Người theo đuổi tôi chính xác là rất nhiều, chỉ tiếc bọn họ không có tư cách để so sánh với anh ấy.” Thích Y Vân điềm nhiên mà nói, cho dù là ở Vân Thành cũng có rất nhiều thanh niên đẹp trai, nhưng mà trong lòng của cô ta, cho dù là kẻ nào cũng không có tư cách đánh đồng được với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên trong suy nghĩ của Thích Y Vân giống như một ngọn núi lớn không một người nào có thể vượt qua.

Mễ Phi Nhi giật giật khóe miệng, cô ta rất muốn cười, bởi vì như lời Thích Y Vân, thì cô ấy đang nói một chuyện cực kỳ đáng buồn cười. Một tên ăn bám vô dụng, vậy mà ở trong mắt cô ấy lại có vị trí rất cao, xem ra cô ấy bị trúng độc không nhẹ, cũng không biết bị lừa cái gì.

“Cô bị tẩy não rồi, ngay cả tên ăn mày cũng tốt hơn anh ta." Mỗ Phi Nhi khinh thường.

“Cô đối với một người mà mình hoàn toàn không quen biết nhanh như thế đã xác định được?” Thích Y Vân nhìn Thích Y Vân cười khẽ, thật sự Hàn Tam Thiên là người rất dễ bị xem thường, hơn nữa anh ấy còn không thích thể hiện trước mặt người khác, nhưng mà điều này không có

nghĩa là anh ấy là một tên phế vật thật sự,

“Là do cô không biết anh ta thật sự là loại người gì, anh ta là kẻ như thế nào, tôi biết cực kỳ rõ ràng.” Mễ Phi Nhi cười mỉa mai, nhát gan sợ phiền phức, uất ức vô dụng, đây chính là hình tượng Hàn Tam Thiên trong lòng cô ta.

Thích Y Vân chỉ có thể lắc đầu, cô không

cần phải thay Hàn Tam Thiên giải thích giá cả, một ngày nào đó tự cô gái này sau khi biết thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên, tự nhiên sẽ hiểu rõ được bản thân có suy nghĩ sai trái như thế nào.

“Nếu cô không còn chuyện gì nữa, thì tôi muốn đi dọn dẹp.” Thích Y Vân nói.

Mễ Phi Nhi cười giễu, thấy một tên vô dụng đi quét dọn vệ sinh, xem ra cô ta cũng chỉ là một bình hoa vô dụng mà thôi,

quả nhiên là người tự theo loài, bạn bè của kẻ vô dụng đều là những tên vô dụng.

“Đừng có chấp mê bất ngộ nữa, cứ mãi đặt ánh mắt của cô lên người anh ta, sớm hay muộn cô sẽ hối hận.” Nói xong câu này, Mễ Phi Nhi cũng rời đi bên cạnh Thích Y Vân.

“Dương Mạnh, đi thôi.” Mễ Phi Nhi nói với Dương Manh nói.

Dương Manh đang cùng Hàn Tam Thiên trò đến quên cả trời đất, nghe được Mễ Phi Nhi muốn đi, trên mặt lộ ra biểu tình không muốn, nhưng cô biết, nếu như một

mình ở lại nơi này, cô nhất định sẽ bị Mễ Phi Nhi mắng.

“Lão Hàn, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt, có thời gian tối sẽ quay lại thăm anh.” Dương Manh nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên gật nhẹ, vừa mới nói chuẩn bị nói chuyện đã bị Mễ Phi Nhi cướp lời: “Thời gian của em nhiều thế à? Công việc trong công ty nhiều như vậy thì không làm, em lại lãng phí thời gian trên người tên vô dụng này, muốn bị đuổi việcsao?”

Vẻ mặt Dương Mạnh hơi khó xử, Mễ Phi Nhi ở trước mặt Hàn Tam Thiên nói như vậy, đây không phải là muốn Hàn Tam

Thiên bị khó xử sao?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.