Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1960 chữ

"Bạn của cô, nhất định nó không biết quan hệ của tôi với Chung Lương nhỉ, nếu không, nó còn dám xen vào việc của người khác không?" Chung Ngạn cười châm chọc nói.

Dương Manh không biết Hàn Tam Thiên có dám trêu chọc Chung Lương hay không, nhưng Hàn Tam Thiên đã cứu mạng có một lần, trừ Hàn Tam Thiên ra, cô không tìm được ai có thể tin tưởng.

"Anh thả tôi ra trước được không, cầu xin anh." Dương Mạnh cầu xin nói.

Chung Ngạn cười nhạt một tiếng, bảo: "Được, vậy cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, thế nào?"

Trong gian phòng nhỏ hẹp, Dương Mạnh không biết quỳ xuống sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô nghe ra ý khác thường từ giọng điệu của Chung Ngạn.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đi tới cửa phòng vệ sinh, nhưng anh không phát hiện ở

cửa có người canh chừng, hơn nữa Dương Mạnh cũng không có ở đây, chỉ có thể bấm số Dương Manh.

Lúc trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng chuông, Hàn Tam Thiên lập tức nhíu mày, đứng ở của kêu: "Dương Manh, tôi là lão Hàn, cửa ra vào không có ai, cô ra ngoài trước đi."

Nghe thấy giọng nói của Hàn Tam Thiên, Dương Manh cảm thấy thế giới tối tăm cuối cùng cũng chào đón ánh rạng đông, vừa định nói chuyện, miệng đã bị Chung Ngạn bịt kín.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng trong nhà vệ sinh nữa, nhưng không có tiếng ai đáp lại, vẻ mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng nói với Chung Lương "Nếu tên thân thích này của anh dám làm ra chuyện gì quá giới hạn, tốt nhất anh nên nghĩ cách làm sao để cứu bản thân đi."

Trán Chung Lương lập tức toát mồ hôi lạnh, anh đưa tay lau một cái, trong lòng hận không thể đánh chết Chung Ngạn.

Mặc dù anh biết tác phong của Chung Ngạn trong công ty không sạch sẽ, nhưng do gã không gây ra chuyện lớn gì nên Chung Lương cũng mắt nhắm mắt mởkhông ngờ rằng loại dung túng này vậy mà dẫn đến kết quả thế này.

Chung Lương biết, nếu như Chung Ngạn thực sự làm chuyện gì mất trí, anh cũng sẽ xong đời theo.

Hai người tiến vào nhà vệ sinh, chỉ có một phòng là đóng cửa, hiển nhiên Dương Manh đang ở bên trong.

Chung Lương trầm giọng nói: "Chung Ngạn, nếu mày ở bên trong thì lập tức cút ra đây cho tao."

Chung Ngạn nghe thấy giọng nói quen

thuộc này, cả người chấn động, gã không sợ bạn của Dương Manh, nhưng sao Chung Lương lại tới đây?

Dương Mạnh cũng có chút khó hiểu, cô gọi điện thoại cho Hàn Tam Thiên, nhưng người xuất hiện sao lại là Chung Lương chứ? Chẳng lẽ, Hàn Tam Thiên quen Chung Lương sao?

Trong phòng vẫn không có động tĩnh, Chung Lương cả suy nghĩ muốn giết người cũng có, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao cho mày cơ hội cuối cùng, cút ra đây ngay."

Giọng điệu nghiêm nghị khiến Chung Ngạn sợ hãi, gã chỉ có thể mở cửa ra.

Lúc Chung Lương chứng kiến Chung Ngạn cưỡng ép Dương Manh, sát ý trong mắt cuồn cuộn như sóng biển: "Lá gan của mày đúng là không nhỏ, vậy mà dám làm việc thế này."

"Chú Lương, tôi và cô ta đều tình nguyện, tôi không ép buộc cô ta." Dứt lời, Chung Ngạn quay đầu dùng ánh mắt uy hiếp Dương Manh, hi vọng Dương Manh phối hợp với gã nói dối.

Nhưng Chung Lương không cho gã cơ hội này, nếu đổi lại là những người khác, có lẽ Chung Lương sẽ bao che, nhưng Dương Manh chính là bạn của Hàn Tam Thiên, cho anh một trăm lá gán anh cũng tuyệt đối không dám che chở Chung Ngạn.

Chung Lương tiến lên một bước, nắm cổ áo Chung Ngạn, một quyền đấm vào mặt.

Chung Ngạn bị cú đấm này đánh tới gào khóc chửi bậy, nói: "Chú Lương, mẹ tôi giao tôi cho chú, sao chú có thể đánh tôi? Đây chỉ là chuyện nhỏ với chú mà thôi, đến mức đó hả?"

"Đến mức đó hả?" Chung Lương cười lạnh, tới giờ Chung Ngạn vẫn chưa biết sai, gã căn bản không biết mình đã làm chuyện gì, chọc vào ai.

"Chung Ngạn, nếu không phải cha mẹ mày xin tạo, sao tạo lại bố thí cho mày công việc này, nhưng hôm nay tao đã hiểu, quyết định ban đầu đã là một sai lầm to lớn." Nói xong, Chung Lương lại đạp Chung Ngạn một cước.

Chung Ngạn ngã vào trong gốc buồng vệ sinh, đau đến mặt mày dữ tợn, khi gã phát

hiện Dương Manh trốn sau lưng Hàn Tam Thiên mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì ra người bạn Dương Mạnh tìm tới đúng là có một chút năng lực.

"Chú Lương, chú vì một người ngoài mà đánh tôi, chuyện này, nhất định tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết." Chung Ngạn nói.

Nhìn dáng vẻ không biết sống chết của Chung Ngạn, Chung Lương tức giận bật cười, lớn lên dưới tán ôn của cha mẹ, e rằng tên này cả chữ chết viết thế nào cũng không biết.

"Cậu út, cậu muốn xử lý nó thế nào, tôi

nghe lời câu hết." Chung Lương khom người hỏi Hàn Tam Thiên.

Dương Mạnh đột nhiên che miệng lại, không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.

Cậu út!

Chung Lương vậy mà lại gọi lão Hàn là cậu út, có chuyện gì đây!

Vừa rồi Dương Manh không nghĩ ra sao Chung Lương phải ra tay nặng với Chung Ngạn như vậy, dưới cái nhìn của cô, mặc dù Hàn Tam Thiên đã đớn, cũng chỉ giúp cô vượt qua nguy cơ lần này mà thôi, có

điều tình hình bây giờ đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô.

Thái độ của Chung Lương ác như vậy, sau này Chung Ngạn sẽ không dám có ý đồ với cô nữa đúng không?

Mọi chuyện đều là nhờ Hàn Tam Thiên, bởi vì thân phận cậu út của anh!

"Nếu là thân thích của anh, tự anh xem rồi xử lý đi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Vứt vấn đề này cho Chung Lương, Chung Lương ngược lại không biết nên làm thế nào, xử phạt nhẹ sẽ khiến Hàn Tam Thiên

bất mãn, nhưng xử phạt nặng, dù sao Chung Lương cũng có chút quan hệ với anh, kêu anh ta tự quyết định, hiển nhiên là một vấn đề khó khăn.

"Cô không sao chứ?" Hàn Tam Thiên hỏi Dương Mạnh.

Dương Mạnh lắc đầu, còn đắm chìm trong khiếp sợ, Chung Lương chỉ là cán bộ cấp cao của bất động sản Nhược Thủy, không phải người cầm quyền thật sự, không phải ông chủ.

Anh gọi Hàn Tam Thiên là cậu út, điều này cho thấy rất có thể Hàn Tam Thiên chính

là chủ tịch chưa bao giờ lộ diện của bất động sản Nhược Thủy.

Người ở thành phố Thiên Vân ai cũng biết, bất động sản Nhược Thủy là sản nghiệp nhà họ Hàn ở thủ đô phát triển ở thành phố Thiên Vân, nếu như anh là chủ tịch, vậy chẳng phải anh là người nhà họ Hàn ở thủ đô sao?

Cậu út, cậu út nhà họ Hàn ở thủ đô!

Dương Mạnh càng suy nghĩ cẩn thận chuyện này, khiếp sợ trong lòng càng nhiều.

Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể trở thành hàng xóm với đại nhân vật như vậy!

Nhưng còn một vấn đề khiến Dương Manh vô cùng khó hiểu, nếu anh là cậu út của nhà họ Hàn ở thủ đô, vậy tại sao còn phải ở nhà thế chứ?

"Nếu không còn chuyện gì thì chúng ta ra ngoài trước đi, chỗ này là nhà vệ sinh nữ." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Dương Mạnh vô thức nhẹ gật đầu, đi theo Hàn Tam Thiện ra khỏi nhà vệ sinh.

"Lão Hàn, anh."

Dương Mạnh vừa định hỏi nghi vấn trong lòng, Hàn Tam Thiên đã trực tiếp ngắt lời: "Tôi là ai không quan trọng, nhưng chuyện hôm nay, cô phải giữ bí mật giúp tôi, thế nào? Cả Mễ Phỉ Nhi cô cũng không được kể."

Dương Manh gật đầu như băm tỏi, nói: "Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói

một chữ."

"Vậy là được rồi, không còn chuyện gìnữa, cô đi làm việc đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Em còn một câu hỏi, anh có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em không?" Dương Manh yếu ớt hỏi.

"Cô hỏi thử xem, nếu không quan trọng, tôi có thể thỏa mãn cô." Hàn Tam Thiên nói.

"Anh lợi hại như vậy, tại sao còn phải ở nhà thuê?" Dương Manh khó hiểu nói, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của cô chính là có một ngôi nhà thuộc về mình, có một ngồi nhà để chính thức đặt chân chứ không phải mỗi lần sau khi chủ nhà tăng giá thì phải dọn nhà, vì vậy cô không hiểu tại sao người già có như Hàn Tam Thiên lại ở nhà thuê.

"Bởi vì hiện tại tôi có nhà nhưng không thể về, phải rồi, cô vẫn chưa biết tên đầy đủ của tôi là gì nhỉ, tôi tên Hàn Tam Thiên." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Vẻ mặt khó hiểu của Dương Manh dần dần trở nên kinh ngạc.

Hàn Tam Thiên!

Tên đầy đủ của lão Hàn vậy mà là Hàn Tam Thiên!

Đột nhiên Dương Manh cảm thấy đầu óc mình biến thành một đống hồ nhão.

Anh là cậu út của nhà họ Hàn ở thủ đô, còn ở rể nhà họ Tô! Hai loại thân phận, sao lại xuất hiện trên cùng một người chứ? Đây đúng là hai thái cực khác nhau.

"Đừng nghĩ nữa, mau về làm việc đi." Hàn Tam Thiên biết, hiện tại nhất định trong đầu Dương Mạnh đã rối tinh rối mù, những vấn đề này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của cô, vì vậy bất kể cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân

Nhưng bây giờ còn một việc Dương Mạnh có thể tin chắc, đó chính là nhận thức của Mễ Phỉ Nhi về Hàn Tam Thiên là hoàn toàn sai lầm, Mễ Phỉ Nhi cảm thấy Hàn Tam Thiên có ý xấu với mình, nhưng Hàn Tam Thiên có người vợ xinh đẹp như vậy, sao lại thích có chứ?

Hơn nữa người phụ nữ trong nhà anh, theo đuổi ngược lại anh chắc chắn cũng là thật, dù sao loại nhân vật cao cao tại thượng như cậu út nhà họ Hàn, có mỹ nữ chủ động theo đuổi cũng không phải chuyện lạ.

"Em ngẩn ngơ gì đấy?" Mễ Phỉ Nhi đi đến chỗ Dương Manh, phát hiện Dương Mạnh như đang nghĩ ngợi điều gì, khó hiểu hỏi

Dương Manh rất muốn kể chuyện của Hàn Tam Thiên cho Mễ Phỉ Nhi, cũng để Mễ Phỉ Nhi biết anh là người thế nào, như vậy là có thể tránh cho Mễ Phỉ Nhi tiếp tục hiểu lầm Hàn Tam Thiên, nhưng nếu đã nhận lời Hàn Tam Thiên, Dương Mạnh nhất định phải giữ kín bí mật này.

"Chị Phỉ Nhi, chị thật sự cho rằng lão Hàn thích em hả?" Dương Mạnh hỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.