Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Đêm đó, Hàn Tam Thiên rời giường đi tiểu nghe thấy từ trong phòng Thích Y Vân truyền ra tiếng khóc thút thít, đã là rạng sáng ba giờ, nhưng Hàn Tam Thiên ý chísắt đá vẫn không mềm lòng.

Với anh mà nói, loại chuyện tình cảm này, trung trinh không đổi mới gọi là tình yêu, anh không thể vì thương hại Thích Y Vân mà khiến Tô Nghênh Hạ bị tổn thương trong chuyện tình cảm này.

Hôm sau, Hàn Tam Thiên vẫn dậy chạy bộ buổi sáng như thường lễ, đụng phải Mễ Phỉ Nhi ở của thang máy.

Hàn Tam Thiên biết, Mễ Phỉ Nhi dậy sớm nên anh đã thay đổi thời gian ra ngoài, hôm nay có thể gặp nhau, nhất định là Mễ Phỉ Nhi cố ý, hơn nữa rất có thể liên quan.

tới chuyện hôm qua, dù sao anh xuất hiện

bất động sản Nhược Thủy đã được Chung Lương đích thân đón tiếp.

Quả nhiên, sau khi cửa thang máy đóng lại, Mễ Phỉ Nhi hỏi Hàn Tam Thiên: "Anh và Chung Lương có quan hệ thế nào."

"Cô đang chất vấn tôi hả? Dùng lập trường gì, hàng xóm ư?" Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, cô không chỉ hiếu kỳ muốn hiểu vấn đề này mà thái độ chất vấn của cô ta còn cao cao tại thượng, điều này khiến Hàn Tam Thiên vô cùng cạn lời.

Tầm mắt Mễ Phỉ Nhi vô cùng cao, cũng

bởi thế nên từ đầu tới đuôi cô không đặt Hàn Tam Thiên vào mắt, bởi vì cô nhận định một người là kẻ thất bại thì người đó nhất định là kẻ thất bại.

Nhưng Hàn Tam Thiên là một biến số, kẻ thất bại sẽ không quen biết nhân vật có cấp bậc như Chung Lương.

Có điều dù vậy, Mễ Phỉ Nhi vẫn không khiêm tốn trước mặt Hàn Tam Thiên, đó là sự kiêu ngạo đến vô lý của phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ xinh đẹp như Mễ Phỉ Nhi.

"Tôi chỉ hỏi thăm mà thôi." Mễ Phỉ Nhi nói.

"Hỏi thăm sẽ không dùng loại giọng điệu như vậy, nhưng cho dù cô ăn nói khép nép hỏi tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết." Hàn Tam Thiên nói.

Sắc mặt Mễ Phỉ Nhi lạnh lẽo, ăn nói khép nép, sao cô có thể ăn nói khép nép với loại người này chứ?

"Anh đúng là thú vị, muốn tôi ăn nói khép nép với anh, anh có tư cách hả? Quen Chung Lương thì xem mình là người cùng đẳng cấp với Chung Lương sao?" Mễ Phỉ Nhi khinh thường nói.

"Anh ta và tôi, quả thực không phải cùng một đẳng cấp." Hàn Tam Thiên mỉm cười, sao Chung Lương có gan dám cùng một đẳng cấp với anh, một người là cậu chủ, một người là người hầu.

Mễ Phỉ Nhi nghe không hiểu ẩn ý thực sự trong câu nói của Hàn Tam Thiên, dưới cái nhìn của cô, Hàn Tam Thiên thừa nhận sự chênh lệch giữa mình và Chung Lương.

"Anh ngược lại tự hiểu lấy bản thân, nhưng tôi rất muốn biết, anh làm sao có

thể khiên Chung Lương diễn kịch với anh, còn người phụ nữ trong nhà kia nữa, cũng là anh thuế tới nhỉ." Mễ Phỉ Nhi cười nhạo nhìn Hàn Tam Thiên, khinh thường trong mắt nồng đậm hơn, tiếp tục nói: "Anh không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc, có lẽ đó là một con đường sáng, đến lúc đó anh hot đừng quên người chỉ dẫn là tôi."

Sau khi nói xong, thang máy trùng hợp tới tầng một, Mễ Phỉ Nhi lập tức ra khỏi thang máy, dáng vẻ cao ngạo kia khiến Hàn Tam Thiên hoàn toàn cạn lời.

Lắc đầu, Hàn Tam Thiên lầm bầm lầu

nói: "Ai cũng bảo phụ nữ tự tin là xinh đẹp nhất, nhưng phụ nữ tự cho mình là thông minh thật là xấu."

Trước kia Hàn Tam Thiên chỉ chạy bộ trong khu cư xá, nhưng hôm nay, anh lại ra khỏi cổng chung cư, bởi vì nghe Thích Y Vân nói gần đây có một tiệm sữa đậu nành và bánh quẩy bán vô cùng đắt, Thích Y Vân xếp hàng mấy ngày cũng không mua được, điều này khiến Hàn Tam Thiên có chút tò mò, không phải là sữa đậu nành và bánh quẩy thôi sao, chẳng lẽ còn ngắm ra hoa được.

Mới sáu giờ hơn, lúc Hàn Tam Thiên tới

tiệm sữa đậu nành và bảnh quay thì chỗ đó đã kín người, đứng xếp hàng thành một hàng dài, điều này không khỏi khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy bọn họ đều là diễn viên do chủ tiệm mời tới, sữa đậu nành và bánh quẩy bình thường, sớm như vậy đã có đông khách thế, đúng là hiện tượng lạ.

Trong đám người xếp hàng, Hàn Tam Thiên phát hiện người tới ăn đa phần là dân đi làm, hơn nữa nghe từ đối thoại của bọn họ, bọn họ vì đến chỗ này uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy nên mới sáng sớm đã dậy.

Có thể khiến dân đi làm dậy sớm thế, cần có bao nhiêu ma lực mới làm được?

Xếp hàng gần mười phút, cuối cùng cũng sắp đến lượt Hàn Tam Thiên, một gã to con cánh tay xăm hình đột nhiên mạnh mẽ chen ngang, đẩy cô gái đứng trước mặt Hàn Tam Thiên ra.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, xem ra là sinh viên mới tốt nghiệp, tài liệu trong tay rơi tá lả đầy đất.

Gã xăm tay vẻ mặt cười nhạo nói với cô gái: "Mấy cái này cũng cầm không vững,

người trẻ tuổi bây giờ, thể chất thế nào ấy."

Dứt lời, gã còn cố ý để lộ cánh tay đầy cơ bắp của mình.

Cô gái hốt hoảng ngồi xuống đất nhặt tài liệu, gã xăm cánh tay kia chẳng thấy tội lỗi chút nào, ngược lại mặt mày vui vẻ, hình như rất thích nhìn cảnh tượng này.

"Nhìn cái gì, ông chen hàng thì sao, các người làm gì được ông?" Lúc gã xăm cánh tay phát hiện có người bất mãn nhìn mình, giọng điệu tràn đầy uy hiếp nói với bọn họ.

Chen hàng là một chuyện vô cùng vô học, nhưng tên xăm cánh tay này trông không phải người có học, tuy rằng mấy người kia oán giận trong lòng nhưng không dám nói thêm gì, sau khi nghe thấy gã uy hiếp thì ai cũng cúi đầu.

Hàn Tam Thiên ngồi xổm xuống, giúp cô gái nhặt tài liệu lên, hỏi: "Sao rồi, không sao chứ?"

Cô gái lắc đầu, ấm ức đến rưng rưng nước mắt, khó khăn lắm mới sắp tới lượt cô, đột nhiên bị chen hàng, cô phải xếp

hàng lại, hơn nữa thời gian đã không còn kịp, cô là người mới ở công ty, ngày nào cũng phải đến công ty rất sớm, xử lý các loại chuyện vụn vặt.

Nhặt tài liệu xong, Hàn Tam Thiên đứng dậy vỗ vai gã xăm tay kia.

"Có chuyện gì?" Gã xăm cánh tay bất mãn quay đầu, trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên.

"Ra sau xếp hàng." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Câu này vừa thốt ra, gần như tất cả mọi người dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn HànTam Thiên.

Tên to con xăm cánh tay này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, anh cũng dám kêu gã ra sau xếp hàng, đúng là to gan!

"Ha ha." Tên xăm cánh tay nhếch miệng cười, cố ý duỗi ngón tay út móc lỗ tai, nói: "Người anh em, tôi không nghe lầm chứ, anh dám kêu tôi ra sau xếp hàng."

Hàn Tam Thiên gật đầu nói: "Xem ra anh nghe rất rõ, nếu đã nghe rõ thì cút mau đi."

Vô số người vì những lời này của Hàn Tam Thiên mà hít vào một hơi, vừa rồi anh kêu gã ra sau xếp hàng đã là to gan, bây giờ lại kêu gã biến, điều này trong mắt mọi người đúng là điên rồi.

Cô gái rất nhát gan, cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói với Hàn Tam Thiên: "Tôi không ăn nữa, nhường vị trí cho gã đi, anh đừng gây phiền phức cho mình."

Lời nói của cô gái khiến gã cười đắc ý, nói: "Nghe thấy chưa, cô ta chủ động nhường vị trí cho tôi đấy, anh còn xen vàoviệc của người khác."

Hàn Tam Thiên không sợ hãi nhìn thẳng

vào mắt của gã, nói: "Tôi rất hiếm khi xen vào chuyện người khác, nhưng chuyện ở

mạnh hiếp yếu, tuyệt đối sẽ không xảy ra trước mắt tôi."

Tên to con xăm tay cười dữ tợn, lạnh giọng nói: "Thằng nhãi, mày con mẹ nó không biết chữ chết viết thế nào đúng không? Nào, hôm nay ông sẽ dạy cho mày, để mày biết cái gì gọi là lợi hại."

Dứt lời, gã giơ nắm đấm lên.

Đương lúc tất cả mọi người cho rằng Hàn Tam Thiên sẽ bị đập một trận, cho rằng anh xen vào việc của người khác là tự chuốc khổ vào người, ngay cả cô gái kia cũng cảm thấy Hàn Tam Thiên điên rồi, sao lại trêu chọc vào loại người này, Hàn Tam Thiên vậy mà dùng tay đỡ nắm đấm của gã giữa không trung, khiến gã không thể tiến thêm nửa bước.

Trong lòng gã hốt hoảng, mặc dù cơ bắp của gã được tạo thành từ bột protein, nhưng cũng không phải người bình thường có thể dễ dàng đỡ được.

Người trẻ tuổi trước mắt, trông cơ bắp cũng không to lắm, chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể có được sức mạnh lớn như vậy!

"Tới lượt tôi." Hàn Tam Thiên cười tà mị, trong lòng gã xuất hiện dự cảm không lành.

Trong lúc tất cả mọi người khó hiểu, Hàn Tam Thiên một cước đạp gã bay xa năm

mét, theo tiếng phịch rơi xuống đất vang lên, vẻ mặt của đám quần chúng hóng hớt từ không hiểu biến thanh không dám tin.

Anh... vậy mà một chiêu đã đánh ngã gã to con xăm cánh tay cả người đầy cơ bắp kia, chuyện này thật khó tin!

Cô gái cũng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, bằng từ thân hình, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thể so với gã to con xăm cánh tay, nhưng khi đánh nhau thật, ngược lại là gã biến thành bình hoa!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.