Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1703 chữ

Hàn Yên làm như thế để tạo nên một kẻ vô dụng, làm cho gã mất tư cách tranh đoạt chức vị gia chủ. Vậy mà Hàn Phong còn tự hào nghĩ Hàn Yên đối xử tốt với mình.

“Cô lắc đầu gì.” Hàn Phong không hiểu

hỏi.

“Tôi lắc đầu do cảm thấy anh quá ngốc, nhiều năm như thế chị anh giúp anh những việc chỉ liên quan với việc ăn chơi nhậu nhẹt đúng không, cô ta có phải hay

cổ vũ anh đi chơi, để anh hưởng lạc đỡ lãng phí tuổi thanh xuân?" Thích Y Vân hỏi.

“Sao em biết?” Hàn Phong kinh ngạc nhìn Thích Y Vân, tuy rằng lời cô nói không giống lời Hàn Yên, nhưng ý tứ đại khái là như thế.

Thích Y Vân cười lớn, gã Hàn Phong ngu quá vậy, chẳng lẽ gã không cảm thấy chút nguy cơ nào sao? Loại chiêu trò rẻ tiền như này của Hàn Yên vậy mà gã không nhìn ra.

"Chị anh đối với anh tốt thật, khiến anh trở thành kẻ vô dụng, sau đó làm anh mất tự cách làm gia chủ, anh biết bao nhiêu về nhà họ Hàn? Anh biết trung tâm lợi nhuận của nhà họ Hàn ở đâu không? Biết tương lại phát triển nhà họ Hàn ra sao không?" Thích Y Vân hỏi.

Hàn Phong cau mày, gã chỉ lo dùng tiền, không có tiền, thì lấy chỗ cha mẹ, không không được Hàn Yên sẽ cho gã, nhiều năm như thế gã rất hiểu chuyện xã hội, nhưng đối với nhà họ Hàn như kẻ ngoài, trừ việc tiêu tiền gã không biết gì cả.

Trước kia Hàn Phong chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng khi Thích Y Vân nói tới,

anh mới thấy những chuyện đó không thích hợp.

"Ý của em, chị tôi cố ý để tôi chơi bời lêu lổng chính vì không muốn tôi làm gia chủ?" Hàn Phong trầm giọng.

"Anh cũng không ngốc lắm, anh nghĩ kĩ lại đi, nếu anh không hiểu chuyện nhà mình, cũng chưa từng nhúng tay vào việc kinh doanh, ba anh sao có thể giao chức vị gia chủ cho anh, hơn nữa dù ba anh đồng ý, những người khác trong gia tộc chưa chắc đồng ý. Hàn Yên tuy là phụ nữ, nhưng khi cô ta có đủ năng lực đảm nhận, sự uy hiếp của anh chẳng là gì." Thích YVân nói.

Hàn Phong nắm chặt tay, nện lên bàn cơm, nói: “Cô cố ý phá hủy quan hệ chị em tôi đúng không, cô châm ngòi ly gián hả?"

Thích Y Vân bình tĩnh nhìn thoáng qua Hàn Phong, nói: “Tôi có châm ngòi ly gián hay không, anh tự biết trong lòng, anh tự để tay lên ngực hỏi bản thân, Hàn Yên đối tốt với anh thật sao? Cô ta gánh vác mọi trách nhiệm lên người mình chỉ vì để anh sung sướng với người phụ nữ khác sao?"

Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi, Thích Y Vân vừa khiến người trong mộng bừng tỉnh.

Trước kia gã cho rằng Hàn Yên cho gã thời gian tự do vì đau lòng em trai của

mình, nhưng giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như thế, mục đích thực sự của vô ta chính là tước bỏ quyền lợi của gã tại nhà họ Hàn, khiến gã trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, làm gã không được coi trọng, cướp lấy vị trí gia chủ trong tay

“Anh muốn vị trí gia chủ chỉ qua một biệnpháp duy nhất, chứng minh mình ưu tú hơn Hàn Yên, nếu không anh trong mắt cô ta vĩnh viễn là kẻ vô dụng." Thích Y Vân nói.

"Tôi sẽ không để cô ta thực hiện được, tôi mới là gia chủ tương lai nhà họ Hàn!" Hàn Phong cắn răng nói.

Hàn Tam Thiên đi dạo bên ngoài một giờ lúc về tới nhà Hàn Phong còn chưa đi, hơn nữa lúc về nhà anh còn thấy Hàn Phong tức giận bừng bừng, chẳng lẽ bị Thích Y Vân từ chối nên giận vậy sao?

Hàn Phong đã biết mục đích thật sự của Thích Y Vân, gã biết mình ko nên tiếp tục đam mê tửu sắc nữa, nếu muốn lấy địa vị của mình tại nhà họ Hàn, anh không thể lãng phí thời gian nữa, nhưng anh vẫn không bỏ được cảm giác thích Thích Y Vân.

Nếu hiện giờ gã ko có thời gian chơi trò chơi tình yêu, gã nhất định phải đảm bảo Thích Y Vân giữ khoảng cách với người đàn ông khác.

Hàn Phong đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, kiêu ngạo nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý dọn ra khỏi nơi này, tôi ko muốn anh cùng Y Vân ở chung một chỗ.”

Hàn Tam Thiên nhìn qua Thích Y Vân cười nói: “Anh em, anh có vẻ nhầm rồi, nơi này là của tôi, cô ấy mới là khách ko mời mà tới, anh muốn đuổi cũng nên đuổi cô ấy đi chứ không nên đuổi tôi.”

Thích Y Vân oán hận nhìn Hàn Tam Thiên, anh chàng này dám nói cô là khách không mời mà tới, chẳng lẽ cô tốn thời gian dài vậy chăm sóc anh ta, anh ta ko có lương tâm vậy sao?

“Tôi mặc kệ nơi này là của ai, em ấy nếu thích ở nơi này thì tôi sẽ giúp em ấy, anh nói giá đi.” Hàn Phong nói.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, người có tiền quả nhiên ko giống người thường, há mồm chính là tiền, dường như bọn họ nghĩ tiền có thể làm mọi việc trên thế giới.

“Tôi ko hứng thú với tiền bạc cho lắm.” Hàn Tam Thiên. Hàn Phong trào phúng nhìn Hàn Tam Thiên, không hứng thú với tiền bạc? Dù là tỷ phú cũng không nói ra lời này.

"Không phải thách giá đâu, anh cứ đưa ra

một con số đi." Hàn Phong nói, trong suy nghĩ của anh, người này chẳng phải vì muốn lấy nhiều tiền hơn sao? Hàn Phong không để bụng vấn đề tiền bạc.

"Cậu có thể mua nhà bên cạnh, nhưng không thể mua nơi này của tôi, không có chuyện gì khác thì cậu đi đi, có lẽ cậu lên đưa cô ấy đi cùng luôn." Hàn Tam Thiên nói xong, nhìn qua Thích Y Vân.

Thích Y Vân không nhịn nổi, hét lên: "Hàn Tam Thiên, anh có lương tâm hay không?"

Hàn Phong nhíu mày, nhìn Hàn Tam Thiên.

Anh trai này có tên là Hàn Tam Thiên, không trùng hợp vậy chứ?

“Anh là Hàn Tam Thiên của nhà họ Hàn tại Yến Kinh?” Hàn Phong thắc mắc hỏi.

Hàn Tam Thiên nghe thấy câu hỏi này cũng nhíu mày, người này là ai, sao có thể biết thân phận của anh? Hiện giờ tại Thiên Vân ko có nhiều người biết chuyện này lắm.

“Cậu là ai?” Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.

Hàn Phong phá lên cười, ko ngờ tới đây có thể gặp thằng vô dụng của chi nhánh, cũng vì người này, Hàn Yên mới mất công đi tới Vân Thành,

Vốn tưởng là người tài cán cỡ nào, không ngờ hôm nay thấy chẳng qua là một kẻ bình thường mà thôi.

Hàn Phong dùng ánh mắt chế nhạo, khinh thường nhìn, nói: “Tôi sợ tôi nói rõ thân phận sẽ dọa anh sợ chết khiếp.”

“Cậu thử nói xem.” Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

“Hàn Phong, em trai Hàn Yên, con nhà họ Hàn tại Mĩ, sao, sợ chua, chúng tôi tới đây để đối phó anh đó.” Hàn Phong nói.

Người nhà họ Hàn tại Mĩ, em trai Hàn Yên, kiểu trùng hợp này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, xem ra gã theo đuổi Thích Y Vân chắc vì từng gặp Thích Y Vân ở Mĩ.

“Sợ muốn chết, nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì cút đi.” Hàn Tam Thiên thay đổi thái độ, nếu người theo đuổi Thích Y Vân là người bình thường, anh sẽ mở của hoan nghênh, những gã này lại là người nhà họ Hàn tại Mỹ, Hàn Tam Thiên đương nhiên ko có thái độ tốt với gã.

Cút?

Sắc mặt Hàn Phong trở lên lạnh lùng khi nghe thấy chữ này, từ bé tới lớn, chưa có người nào dám nói vậy với gã.

Hàn Phong lập tức vung tay, tính dạy bảo Hàn Tam Thiên một trận.

Nhưng nắm đấm của gã chưa dừng trên

mặt htt, họ đã cảm thấy bụng mình bị một lực đập tới, cả người bay ngược ra ngoài, ngã nhào xuống đất.

Cơn đau từ bụng truyền tới khiến Hàn Phong nhăn mày, gã trừng mắt với Hàn Tam Thiên nói: “Thằng vô dụng kia, mày dám đánh tao.”

“Tao đánh mày hôi nào? Đâu có đâu nhỉ, chẳng qua mày ko cút sớm, tao sẽ ra tay thật đó.” Hàn Tam Thiên trêu ngươi nói.

Nhìn ánh mắt lạnh bằng của Hàn Tam Thiên, Hàn Phong cả kinh, gã là người luôn luôn kiêu ngạo, ko có ai dám ngỗ nghịch với gã, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh, cũng là lần đầu tiên bị người ta dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm, gã không khỏi thấy sợ hãi, dù sao giờ bên người gã không có bất kì ai giúp đỡ, mà đương nhiên gã ko phải đối thủ của htt.

“Mày biết kết cục khi gây chuyện với tao không?” Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mục đích lần này của mấy người chẳng phải để đối phó với tôi sao? Chẳng nhẽ như thế ko đủ?" Hàn Tam Thiên nói, gây chuyện với Hàn Phong? Chuyện này có dây dưa hay không cũng không nói, hai bên vốn nhà nước với lửa, giờ gây chuyện cũng chẳng sao.

Hàn Phong không còn lại gì để nói, chỉ có thể xám xịt rời khỏi, gã vẫn sợ bị đánh.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.