Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Nhìn thấy hành động của đối phương, những người xung quanh Hàn Tam Thiên sợ bị vạ lây, tất cả đều kiếm chỗ trốn. Như đã nói, nếu Hàn Tam Thiên muốn ở lại tính chuyện, họ sẽ không giúp anh.

"Anh chàng này thật sự không nghe lời, nhất định bị đánh mới vui vẻ à?"

"Tên này không biết tốt xấu, không nghĩ đến hậu quả sao?"

"Tôi nghĩ không hẳn là thế, nếu anh ta tự tin ở lại đây, xem ra không coi những người này ra gì đâu."

Có người nhân cơ hội này để hãm hại anh, nhưng cũng có người đặt kì vọng lên Hàn Tam Thiên, chỉ tiếc là không có nhiều người có cùng suy nghĩ này, ngược lại điều này còn gây ra một trận cười.

"Đang đùa à, đối phương có sáu người, anh xem cơ bắp kìa, anh ta có thể thắng sao?"

"Đúng thế, đúng thế, chênh lệch rõ như thế, ai ai cũng nhận ra điều này nếu mắt không mù."

Anh ta cho rằng tốc độ của mình quánhanh khiến Hàn Tam Thiên không thể né

tránh, khóe miệng hiện lên ý cười thản

nhiên.

Tên phế vậy này, một mình anh ta cũng có thể giải quyết được, cũng không biết vì lý do gì mà Hoa Cánh Tay Đại Hán lại giao đến cho anh ta.

"Tên nhóc này bị ngốc à, sao vẫn chưa làm gì?" Vẻ mặt Hoa Cánh Tay Đại Hán khó hiểu, lần trước không phải thế này, không lẽ vì sợ mà không còn bất kì thủ đoạn đáp trả nào sao?

Lúc mọi người nghĩ rằng Hàn Tam Thiên

sẽ nhận một đấm, anh hơi nghiêng đầu, mà anh đã tránh được cú đấm trong gang

tấc.

Người vừa ra cú đấm lúc nãy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng anh ta đã đánh ra một cú nhưng sao có thể không trúng được?"

Đột nhiên, giọng nói của Hàn Tam Thiên vang lên bên tai:"Thất thần ở đó làm gì, tiếp tục nào."

Người kia có cảm giác mình bị sỉ nhục, sắc mặt nghiêm trọng, thu lại nắm tay chờ thời cơ

Ra liên tiếp nhiều cú đấm, nhưng mỗi lần đều bị Hàn Tam Thiên né tránh trong gang tấc, khiến anh ta cảm thấy khó chịu, anh giống một con lươn, rõ ràng đã nắm được trong tay nhưng lại trốn được qua những khe hở.

"Chuyện gì thế này, sao có thể không chạm vào người chứ?"

"Đúng thế, thật kì lạ, rõ ràng là bị tấn công, nhưng sao anh ta lại có thể trốn thoát được chứ?"

Những người vây xem cũng thấy rất kì lạ, họ đang theo dõi như một người ngoài cuộc, rõ ràng mọi cú đấm đều có thể trúng nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra, điều này rất kì lạ.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đến giúp tạo." Người đó biết bản thân bị Hàn Tam Thiên giở trò, chỉ còn cách cầu cứu đồng đội của mình.

Sáu người hợp lại, tựa như không cho Hàn Tam Thiên bất kì không gian nào để phòng thủ, nhưng dù như thế, vài phút trôi qua, Hàn Tam Thiên vẫn như trước không

có gì thay đổi, anh như một vách đá. Trong mắt những người xung quanh, chỉ cần một dao động nhỏ cũng có thể ngã bất cứ lúc nào, nhưng anh lại không hề lung lay.

"Phế vật, mày chỉ biết trốn thôi à?" sau khi người kia dùng tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi Hàn Tam Thiên.

"Ý của anh là muốn tôi ra tay đó à?" Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.

Trong lòng Hoa Cánh Tay Đại Hán có chút bất an, nhiều người như thế mà ngay cả tóc gáy của anh cũng không đụng đến

được, nếu anh thật sự ra tay, sáu người này thật sự là đối thủ của anh sao?"

Mặc dù anh ta đem người đến để trả thù. Hoa Cánh Tay Đại Hán rất tin tưởng họ, nhưng qua một đợt đánh nhau vừa rồi, trong lòng anh ta đã đứng ngồi không yên.

Tình huống bây giờ giống như một vị cao thủ đang trêu đùa một đám con nít, đám người kia thở hổn hển nhưng không đụng được vào người Hàn Tam Thiên dù chỉ một chút, hơn nữa Hàn Tam Thiên còn chưa ra tay.

"Đến đây, cho tao nhìn thấy năng lực của một tên phế vật nào." Người kia nói.

"Được, để tôi cho anh thấy thế nào là cao thủ." Hàn Tam Thiên cười nhạt.

Những người đang vây xem đều có cảm giác căng thẳng, tuy bọn họ không có cái nhìn tốt với Hàn Tam Thiên, nhưng sau khi chứng kiến sáu người kia tấn công không thành, trong lòng những người đó đều thay đổi không ít, nói không chừng, Hàn Tam Thiên thật sự không quan tâm đến những người này.

Lúc này, khí thế của Hàn Tam Thiên đột nhiên thay đổi, tập trung hết sức mạnh

vào hai chân, trong nháy mắt bùng nổ sức mạnh cũng như tốc độ đáng kinh ngạc, trong nháy mắt đã nhảy đến trước mặt người kia.

Người kia chỉ cảm thấy hoa mắt, đột nhiên trước mắt xuất hiện nhiều người khiến anh ta không kịp phản ứng.

Bụi dưới đất bay lên, người xem xung quanh trơ mắt đứng nhìn, cằm gần như rớt xuống.

Anh chỉ vừa ra tay đã hạ được một tên, nghĩa là chỉ cần ra tay sau lần là có thể hạ hết sáu tên rồi sao?

"Chàng trai ngoan của tôi, không lẽ bây giờ vẫn tồn tại cao thủ võ lâm ư?"

"Cậu thanh niên này không phải là bậc thầy về võ thuật đó chứ, thảo nào cậu ấy không để ý những người này."

"Tôi cứ nghĩ chỉ là giả, hóa ra là cậu ấy có võ thật."

Âm thanh ngạc nhiên của những người xem không ngừng vang lên, bên cạnh đó, Hàn Tam Thiên cũng đang không ngừng tấn công.

Trong cảm nhận của mọi người, Hàn Tam Thiên là một người yếu đuối, nhưng chỉ sau hai phút, anh đã dùng năng lực chứng minh bản thân là một người mạnh mẽ. Sáu người ở phe kia đều bị đánh bại, những tư thế của anh vẫn hiên ngang, không thể khuất phục.

Một người đàn ông thực sự có nghĩa là gì, dáng vẻ của Hàn Tam Thiên lúc này là sự giải thích hoàn hảo.

"Chết tiệt, mạnh mẽ, rất mạnh mẽ."

"Anh ấy thật sự đã giải quyết một mình, anh ấy không hề khoe khoang."

"Thật lợi hại, không biết anh ấy có nhận học trò không nhỉ? Tôi muốn trở thành học trò của anh ấy.".

Không ít người vây xem đang trố mắt nhìn, mọi người đều không tin nổi, tròng mắt bọn họ sắp rơi ra ngoài.

Những người ủng hộ Hàn Tam Thiên ngay từ đầu, dáng vẻ của họ lúc này đang rất kiêu ngạo.

"Tôi nói rồi, những người này không phải đối thủ của anh ấy, những người lúc nãy không tin, bây giờ đã tin chưa?"

Những người đứng cạnh người vừa nói, gật đầu như giã tỏi, sự thật vừa xảy ra trước mắt họ, sao có thể không tin?

"Tin chứ, tin chứ."

"Ánh mắt của anh thật tốt, tôi có mắt như mù khi xem thường anh ấy."

"Hi vọng anh ấy không nghe được những gì tôi đã nói, tôi đã coi thường một cao thủ, thật có lỗi."

Hàn Tam Thiên nhìn Hoa Cánh Tay Đại Hán đang nằm dưới đất, nói:"Hãy nhớ kĩ, lần sau muốn trả thù thì hãy kêu thêm vài người nữa."

Hoa Cánh Tay Đại Hán thật sự rất hối hận, nếu biết anh lợi hại như thế, chắc chắn sẽ không có ý định trả thù anh. Những người có thể giúp, anh ta đều đã gọi đến, anh ta còn có thể tìm ai giúp nữa chú.

Bên cạnh đó, Hoa Cánh Tay Đại Hán nghiêm túc suy nghĩ, cho dù anh ta có gọi thêm mười người nữa đến thì cũng không phải đối thủ của Hàn Tam Thiên. Vì thế, cho đến giờ phút này, những ý nghĩ về việc trả thù cũng không còn, anh ta chỉ hy vọng Hàn Tam Thiên tha cho bọn họ.

Hoa Cánh Tay Đại Hán xem như đã nhận thua, thế nhưng người tự xưng là đàn em của Lâm Dung thì vẫn chưa chịu phục.

Anh ta tự xưng là đàn em của Lâm Dũng, điều này khiến nhiều người rất ngưỡng mộ, trong mắt những người này, anh ta như một thần tượng, vì thế sao có thể chịu mất mặt như thế?

Người đó hung hãn đứng dậy, cơ thể anh ta run rẩy, nhìn Hàn Tam Thiên nói:"Tên nhóc, mày cũng có chút năng lực đấy, nhưng như thế thì đã sao? Mày có biết tạo là ai không?"

"Sao?" Hàn Tam Thiên hứng thú nhìn người đó, hỏi:"Tôi thật sự không biết, hay anh chứng minh cho tôi thấy đi."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.