Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1186 chữ

Hàn Tam Thiên thở dài một hơi rồi đi qua đó. Tính cách của anh chính là như vậy, gặp chuyện bất bình thì luôn muốn nhúng tay vào.

"Chuyện gì vậy?" Hàn Tam Thiên đi đến bên cạnh nhân viên phục vụ hai mắt sưng đỏ, hỏi.

"Đậu má nhà mày, mày không nghe ông vừa nói gì à? Tao bảo mày đừng có lo chuyện bao đồng." Thấy Hàn Tam Thiên nhúng tay vào, thanh niên đầu nhuộm tóc vàng liền tức giận đứng dậy, đi về phía Hàn Tam Thiên

Hàn Tam Thiên cũng không nhìn gã lấy một cái, tiếp tục nói: "Nói đi, có lẽ tôi có thể giúp cô."

"Anh ta... anh ta lấy điện thoại chụp lén phía dưới váy tôi, tôi muốn anh ta xóa đi, không ngờ anh ta quay ngược lại đổ và tôi, nói tôi đổ cà phê lên người anh ta." Nhân viên phục vụ yếu ớt nói.

Người tóc vàng nghe thế, dáng vẻ kiêu căng lại càng tăng thêm, chỉ vào quần áo của mình, nói: "Đây không phải do cô đổ hay sao? Lẽ nào tôi còn tự đổ?"

"Chính là tự anh đổ, anh cố ý đổ oan cho tôi." Nhân viên phục vụ tức giận đến nỗi lại rơi nước mắt đầy oan ức.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười. Nếp sống của thanh niên bây giờ thế nào vậy, lại làm ra được chuyện vô liêm sỉ thế này, đúng là có thể sánh ngang với Thanh Vân.

Đang lúc Hàn Tam Thiênquay người định nói đạo lý với người tóc vàng thì gã đã đầy vẻ dữ tợn mà túm cổ áo anh.

"Người anh em, không nghe lời khuyên thì kết cục thảm lắm đó. Mày muốn lo chuyện bao đồng cũng phải cân nhắc xem mình có năng lực không mới được. Con mẹ nó đừng có chuyện gì cũng tham gia vào, hậu quả mày chịu nổi không?" Tóc vàng uy hiếp nói.

"Nếu cậu không buông tôi ra, chỉ sợ cậu mới là người không chịu được hậu quả

đó." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Người tóc vàng liền cười, quay đầu nói với mấy đồng bọn sau lưng: "Thằng đần này lại dám uy hiếp tôi, nó còn chưa biết tôi là ai đúng không?"

Máy đồng bọn nghe vậy liền cười lớn khinh miệt. Hình như bọn họ có địa vị không tầm thường ở thành phố Thiên Vân, cho nên hoàn toàn không xem Hàn Tam Thiên ra gì.

Tên tóc vàng đột nhiên quay đầu, nói với Hàn Tam Thiên: "Ông đây phải..."

Còn chưa nói xong thì Hàn Tam Thiên đã phản đòn nắm lấy cổ tay tóc vàng, một chiêu đã bắt lấy gã, một chân đá vào mông gã.

Cơ thể tên tóc vàng không vững liền ngã úp sấp xuống, dùng mặt tiếp đất.

Máy đồng bọn thấy thế, ai nấy đều hung hăng đứng phắt dậy.

"Đệt, mày lại dám đánh anh ta."

"Người anh em, là mày tự tìm chết đó, kêu người nhà chuẩn bị quan tài đi."

"Lên, cho thằng đần này thấy sự lợi hại của chúng ta."

Mấy người cùng lên một lượt, khí thế hung mãnh. Nhân viên phục vụ trong quán đều sợ hãi vô cùng, ngay cả nhân viên bên cạnh Hàn Tam Thiên cũng sọ đến bước lui từng bước.

Có điều khí thế và thân thủ của bọn họ lại hoàn toàn đối nghịch. Ai nấy đều kêu gào giỏi hơn người, nhưng nói đến quyền cước đấm đá thì đều là mấy tên yếu xìu.

Khi mấy người họ bị Hàn Tam Thiên đánh cho nằm rạp trên mặt đất thì còn chưa lấy lại được tinh thần, thậm chí ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không biết.

Nhiều người như vậy, sao có thể bị một

mình anh đánh đến ngã gục xuống thế này?

Mấy nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, vốn tưởng anh sẽ bị đập một trận tơi tả, không ngờ nhiều người đến thế cũng không phải là đối thủ của anh!

Mạnh!

Thật quá mạnh!

"Đây là sự lợi hại của mấy cậu sao? Tôi thấy rồi, thì sao nào?" Hàn Tam Thiên cười nhạt. Đánh nhau với loại tôm tép này đúng là chẳng thú vị gì, có điều cẩn thận ngẫm lại, anh cũng có thể bắt nạt đám nhóc này thôi, nếu đổi thành vị cao thủ bên cạnh Hàn Lập đó, người nằm xuống sẽ chính là anh.

"Mày..."Tên tóc vàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Mày biết ông đây là ai không? Dám đánh tao, có tin tạo cho mày bốc hơi khỏi nhân thế không!"

"Tuổi còn trẻ mà động một cái đã khiến người ta bốc hơi khỏi nhân thế, ai cho cậu lá gan vậy?" Hàn Tam Thiên đi tới, một phát liền nhấc tên tóc vàng lên không trung.

Tên tóc vàng dù đã bị đánh nhưng trong ánh mắt cũng không hề có sự sợ hãi, hình như là có chỗ dựa vững chắc, nhất định mình sẽ có cơ hội báo thù.

"Thằng đần, mày dám đụng vào tao lần nữa xem."Tên tóc vàng cười lạnh nói.

Hàn Tam Thiên không do dự đám một củ vào mặt tóc vàng, đau đến nỗi gã phải kêu gào thảm thiết.

"Còn muốn thử nữa không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Tóc vàng hoảng hốt trong lòng. Người này thật sự không sợ gã báo thù sao? Thật sự dám đối xử với gã như vậy?

Còn chưa trả lời, Hàn Tam Thiên đã đấm

thêm một cú nữa.Tóc vàng kêu gào không ngừng, gặp phải tên thần kinh gì thế này?

"Tôi cảm thấy còn chưa đủ, vẫn có thể thử thêm." Hàn Tam Thiên cười nhẹ, lại nắm tay lại.

Tóc vàng chưa kịp cầu xin tha thứ thì đã bị đấm thêm lần nữa.

Cảnh này khiến cho đồng bọn của gã và nhân viên phục vụ đều trợn tròn mắt.

Tuy vừa rồi tóc vàng biểu hiện ra có vẻ kiêu căng ương ngạnh, nhưng Hàn Tam Thiên lúc này rõ ràng là lên mặt bắt nạt người!

"Tôi có thể tiếp tục thử, có điều không biết cậu có thể chịu được nữa hay không?" Sau khi đấm ba cú, Hàn Tam Thiên mới hỏi tóc vàng.

Tóc vàng lắc đầu xin tha, tất cả kiêu ngạo trên người gã đều bị ba đấm này đánh cho tan thành mây khói.

"Xin lỗi, tôi sai rồi, đừng đánh nữa, xin anh đó." Tóc vàng khóc lóc nói. Gã hoàn toàn không ngờ tới Hàn Tam Thiên lại không sợ uy hiếp, càng không ngờ Hàn Tam Thiên lại mạnh đến mức này.

Tục ngữ nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt, tóc vàng chỉ có thể tự an ủi trong lòng, chờ khi thoát được kiếp nạn này rồi thì báo thù sau. Bây giờ nhận thua cũng không tính là thua.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.