Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1618 chữ

"Người này là ai vậy? Chạy đến võ đường của chúng ta để tỏ vẻ, hơn nữa còn chọn nhiệm vụ không thể hoàn thành này nữa."

Người có mặt ở đây đều bắt đầu đoán thân phận của Hàn Tam Thiên. Có người cho rằng Hàn Tam Thiên tới đập phá, cũng có người cảm thấy Hàn Tam Thiên là một tên đần, đến cách để tỏ vẻ cũng làm sai. Nói tóm lại, không một ai tin Hàn Tam Thiên có thể làm được. Biểu cảm trên mặt mỗi người, trừ khinh miệt ra thì vẫn là khinh miệt.

Hàn Tam Thiên vận sức chờ phát động, dốc hết lực vào bàn tay bên phải.

Khi Hàn Tam Thiên vặn ép, lấy phần eo làm điểm phát lực, huấn luyện viên dẫn

Hàn Tam Thiên đi vào khu bao cát khi nãy liền lắc đầu.

"Người này đúng là điên rồi. Cậu ta như vậy không chỉ làm tổn thương tay mình, hơn nữa sẽ còn tổn thương đến phần thắt lưng." Huấn luyện viên khinh thường nói, cảm thấy cạn lời trước hành vi ngông cuồng của Hàn Tam Thiên.

Lúc này, nắm đấm của Hàn Tam Thiên đã phát lực. Trong con mắt của mọi người, anh sẽ tự nếm trái đắng nhanh thôi, thậm chí mọi người đã chuẩn bị phải nghe tiếng anh kêu gào thảm thiết.

Không ai cảm thấy sẽ có kỳ tích xảy ra cả.

Cũng không ai cảm thấy Hàn Tam Thiên có thể mảy may lay động bao bột sắt này.

Nhưng theo một tiếng nổ phát ra, túi bột sắt tung bay lên cao.

Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh thật sâu, không dám tin cảnh tượng trước mắt này.

Có mấy học viên che miệng mình lại, tròng mắt cũng sắp rớt trên mặt đất rồi.

Huấn luyện viên kia càng cảm thấy tê dại cả da đầu, cả người nổi đầy da gà.

Anh ta dẫn Hàn Tam Thiên vào đây, chỉ xem là một chuyện cười thôi. Nhưng hiện giờ thứ anh ta thấy không phải chuyện cười, ngược lại là một sự thật khiến người khác chấn động.

"Chuyện này... sao có thể thế được?"

"Anh ta lại có thể một mình, một mình... mà đánh được bao bột sắt, hơn nữa còn tung lên cao như vậy."

"Đây còn là người không? Người này là dị nhân đúng không?"

Tiếng hộ kinh ngạc nổi lên bốn phía, đủ các loại giọng điệu không thể tin nổi. Tình huống bọn họ không thể ngờ tới, sự việc bọn họ không thể nào tin, lại diễn ra ngay trước mắt họ.

Khi bao bột sắt lên tới độ cao cao nhất thì bắt đầu hạ xuống. Dưới con mắt một người bình thường, lúc này Hàn Tam Thiên nhất định phải né tránh. Bởi vì sức nặng của bao bột sắt khi đập vào đủ để đánh một người đến bị thương nặng, thậm chí là chết. Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý muốn tránh.

"Mau tránh ra, cậu muốn chết à?" Huấn luyện viên kinh hãi gào lên với Hàn Tam Thiên. Anh ta không muốn xảy ra án mạng trong võ đường, lại càng không muốn tên đần này chết ở đây.

Hàn Tam Thiên không hề nhúc nhích, tay phải sau khi ra đòn thu hồi lại đã bày ra tư thế ra đòn lần thứ hai. Ý tứ chính là anh muốn dùng nắm đấm chặn bao bột sắt lại.

Sức mạnh sinh ra do gia tốc trọng trường là thứ không thể tưởng tượng được.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Tam Thiên điên rồi, nhất định là điên rồi, nói cách khác, sao anh có thể hành động muốn tìm chết này được!

Trong thoáng chốc nhanh như điện xẹt, không ai có thể ngăn cản được một nắm đấm của Hàn Tam Thiên vung ra.

"Thằng ngu này, cậu ta muốn dùng mạng để hủy thanh danh của võ quán chúng ta hả?" Huấn luyện viên nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh tượng này, sự phẫn nộ với Hàn Tam Thiên đã lên đến cực điểm.

Không khó tưởng tượng, nếu thật sự có người chết ở võ quán, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của võ quán bao nhiêu. Thậm chí huấn luyện viên còn hoài nghi đây là thằng ngu do đối thủ cạnh tranh nào đó phải tới, cố ý muốn dùng chuyện này bôi đen bọn họ.

Chỉ tiếc, việc đã tới nước này, ngoại trừ trơ mắt nhìn ra thì anh ta không có bất kỳ cách nào để ngăn cản.

Một vài học viên nữ nhát gan đã nắm mắt lại, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng Hàn Tam Thiên bị đánh bay.

Ầm...

Tiếng vang mạnh lại truyền tới, chấn động cả võ quán.

Học viên nữ nào đó che mắt không nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngược lại hoàn toàn yên tĩnh, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi lạ.

Sao lại không có tiếng động chứ? Chẳng lẽ tên kia bị đánh chết luôn rồi hả?

Lúc cô ta mở mắt ra, cơ thể lập tức trở nên cứng đờ.

Hàn Tam Thiên đứng tại chỗ, hình như ngay cả một bước cũng chưa từng lùi, mà toàn bộ tay phải của anh, thế mà đánh xuyên qua túi bị sắt.

Chuyện này... sao có thể?

Trong võ quán lặng ngắt như tờ!

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được!

Mơ hồ có thể nghe được một vài tiếng thở hổn hển.

Biểu cảm trên mặt ai cũng cực kỳ đặc sắc, hai con ngươi trợn trừng, mồm há to, nhưng ý muốn biểu đạt đều giống nhau, ngoại trừ kinh ngạc chỉ có chấn động.

Ánh mắt của tên huấn luyện viên kia giống như nhìn thấy quỷ. Anh ta nghĩ rằng Hàn Tam Thiên bị đánh chết cũng không có gì bất ngờ. Nhưng bây giờ, Hàn Tam Thiên lại một quyền đâm xuyên túi bị sắt, đó là kết quả anh ta không dám nghi tới.

Biến thái?

Hình như hai chữ này đã không đủ để hình dung Hàn Tam Thiên. Giờ phút này hình tượng anh đứng trước túi bi sắt giống như chiến thần đứng giữa trời đất, chỉ thiếu mỗi hào quang rực rỡ.

Vẻ mặt mấy nữ học viên từ ngạc nhiên dần biến thành ngưỡng mộ, ngưỡng mộ không thể cản, thậm chí trong ánh mắt đã bắt đầu lấp lánh hoa đào, không nhịn được muốn thể hiện tình cảm với Hàn Tam Thiên.

Sau khi Hàn Tam Thiên rút tay về, rốt cuộc võ quán không còn yên tĩnh nữa, bị sắt theo lỗ thủng nắm đấm rơi xuống đất, phát ra tiếng tách tách.

"Bao nhiêu tiền, tôi bồi thường." Hàn Tam Thiên bước đến trước mặt huấn luyện viên nói.

"A!" Trong lúc nhất thời huấn luyện viên vẫn chưa lấy lại tinh thần, hoảng sợ nhìn Hàn Tam Thiên, theo bản năng lùi hai bước.

Anh ta đã tiếp xúc với Taekwondo hơn hai mươi năm, đã đánh từ nhỏ, trở thành huấn luyện viên cũng được mấy năm rồi, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp người có thực lực biến thái như Hàn Tam Thiên. Chuyện này đã làm thay đổi nhận thức của anh ta về giới hạn sức mạnh.

"Không, không cần bồi thường, người anh em, cậu chịu ở lại võ quán của chúng tôi làm huấn luyện viên không?" Huấn luyện viên hỏi Hàn Tam Thiên.

"Anh đẹp trai, nếu anh chịu ở lại làm huấn luyện viên, tôi sẽ đóng thêm hai năm học phí."

"Tôi đóng năm năm."

"Tôi có thể đóng mười năm."

Mấy người phụ nữ giống như muốn ăn tươi Hàn Tam Thiên, không thèm che giấu sự cuồng nhiệt của mình dành cho Hàn Tam Thiên.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên xấu hổ, anh chỉ muốn kiểm tra thử sức mạnh của mình mà thôi, thật sự chưa từng nghĩ rằng sẽ làm huấn luyện viên ở đây.

"Ngại quá, tôi không định làm huấn luyện viên." Hàn Tam Thiên nói.

Huấn luyện viên không dễ dàng từ bỏ, tiếp tục nói: "Cậu yên tâm, nếu ông chủ biết rõ thực lực của cậu, nhất định sẽ trả lương cho cậu vô cùng cao. Nếu không thì để tôi gọi ông chủ tới, cậu thương lượng chuyện này với ông ấy nhé?"

"Cảm ơn ý tốt của anh, tôi thật sự không muốn làm công việc này." Hàn Tam Thiên nói.

Huấn luyện viên không cam lòng, nhưng thấy thái độ của Hàn Tam Thiên kiên quyết như vậy, anh ta cũng không còn cách nào khác. Nếu có thể giữ lại nhân tài thế này, võ quán sẽ nhận được lợi ích không thể nào tưởng tượng nổi.

"Nếu cậu không muốn làm huấn luyện viên cũng có thể tạm giữ chức." Huấn luyện viên tiếp tục nói.

Hàn Tam Thiên biết, tạm giữa chúc có nghĩa vào lúc so tài, anh cần phải ra mặt. Chuyện này anh không có hứng thú chút nào.

Vừa lắc đầu, mấy người phụ nữ kia đã lập tức bao vây xung quanh Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên không thể ở lại làm huấn luyện viên, bọn họ liền muốn giành được số điện thoại của anh. Đã có phương thức liên lạc rồi thì Hàn Tam Thiên có làm huấn luyện viên hay không cũng không quan trọng lắm.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.