Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1989 chữ

Chuyện này có liên quan đến Hàn Tam Thiên hay không, trong lòng Hàn Lập biết rõ, có Địa Ương bảo vệ, sao Hàn Yên có thể bị Hàn Tam Thiên khống chế uy hiếp được?

Cô ta vì địa vị gia chủ của mình mà giết Hàn Phong, đây là sự thật cũng như sắt, bất luận tranh cãi như thế nào cũng không có ích gì.

“Gia chủ quan trọng với con như vậy ư? Em ấy chính là người thân nhất cùng con lớn lên đó.” Hàn Lập một bộ dạng vô cùng đau đớn nói, Hàn Phong chết rồi, thứ ông mất đi không chỉ là một đứa con trai, còn có con gái. Bởi vì sau chuyện này ông tuyệt đối không thể xem Hàn Yên như con gái mà cưng chiều được, và toàn bộ nhà họ Hàn ở nước Mỹ cũng không thể nào khoan dung cho Hàn Yên được.

Tóc Hàn Yên bị kéo tới đau nhức, cô ta cũng muốn cầu xin tha thứ, cũng muốn xin Hàn Lập bỏ qua cho cô ta, nhưng cô ta biết rõ, làm ra loại chuyện này thì không thể nào có được sự tha thứ của Hàn Lập.

“Chỉ bởi vì con là phụ nữ, sẽ bị người chê cười ư?” Vẻ mặt Hàn Yên không phục, từ nhỏ đã là phụ nữ, đây không phải là thứ cô ta có thể khống chế, cô ta không muốn chấp nhận trói buộc như vậy, cô ta có năng lực chứng minh bản thân làm được rất tốt so với Hàn Phong. Hơn nữa, cô ta thật sự đã làm được, cho nên sao cô ta có thể cam chịu số phận được?

“Có bị cười nhạo hay không không quan trọng, con giết Hàn Phong không nói, thậm chí ngay cả cha cũng muốn giết, đời này cuộc sống của con chỉ có thể trải qua tăm tối không ánh mặt trời.” Hàn Lập hất Hàn Yên ra, giờ phút này trong lòng ông không chút nào nhớ đến tình cảm cha con nữa.

“Cha, con xin cha cho con một cơ hội, mặc dù Hàn Phong là do con giết, nhưng mà chủ ý giết cha này thật sự không phải là chủ ý của con, là Hàn Tam Thiên, là anh ta dồn ép con làm vậy đó.” Hàn Yên quỳ trên mặt đất, tối tăm không thấy ánh mặt trời đại biểu cho cái gì cô ta rất rõ ràng, nhà họ Hàn có một hòn đảo, hòn đảo đó chỉ dùng để giam giữ kẻ thù của nhà họ Hàn, nhưng còn có người có giá trị lợi dụng và không thể giết được.

Hàn Yên biết rõ, nếu như mình bị ném vào hòn đảo này, sẽ là một khoảng thời gian ác mộng, người còn sống ở trên đảo, tuyệt đối sẽ không buông tha cô ta.

“Con nghĩ là cha sẽ tin tưởng lời con nói sao? Loại phế vật như Hàn Tam Thiên này, sao có thể uy hiếp được con.” Hàn Lập khinh thường nói.

“Thật sự, con nói đều là sự thật, trên tay anh ta có chứng cứ con giết Hàn Phong, vì vậy con mới không thể không bị anh ta uy hiếp. Cha, tuy rằng con muốn vị trí giachủ, nhưng nếu không phải anh ta uy hiếp con, sao con lại dám giết cha được chứ.” Hàn Yên khóc lóc kể lể nói.

Hàn Lập hít sâu một hơi, cái phế vật bị vứt bỏ này, thật không ngờ to gan lớn mật, đảm bảo Hàn Yên tới giết ông.

“Cha thương xót anh ta, vậy mà anh ta coi là vốn buông thả, xem ra cái phế vật vẫn chưa rõ anh ta hoàn toàn không có tư cách để chống lại cho nha.” Hàn Lập lạnh giọng nói.

“Cha, con biết con sai rồi, nhưng mà con cũng không muốn mắc thêm lỗi lầm nữa, cầu xin cha...”

“Đừng nhiều lời, chờ sau khi cha giết Hàn Tam Thiên sẽ quay lại xử lý con.” Hàn Lập cắt đứt lời nói của Hàn Yên.

“Vốn tôi còn có một tia tình cảm thương xót, muốn giữ lại cho anh một con đường lui, nhưng mà nếu anh đã muốn chết, vậy không trách tôi được.” Hàn Lập nói xong, đã rời khỏi khách sạn Bán Đảo.

Trong khoảng thời gian này tiết tấu đời sống của Tô Nghênh Hạ vô cùng bình thường, nhưng mỗi khi đến đêm khuya lúc nào cũng chạy không khỏi cảm giác nhớ nhung Hàn Tam Thiên, hơn nữa sau khi Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam ly hôn, trong nhà mất đi một phần sức sống, luôn luôn khiến cho Tô Nghênh Hạ có cảm giác không khí trầm lặng.

Chẳng qua Tưởng Lam có kết quả như vậy, Tô Nghênh Hạ trái lại không đồng cảm, bà vậy mà muốn giết Hàn Tam Thiên, hơn nữa còn dùng điện thoại di động của cô gửi tin tức cho Hàn Tam Thiên, chuyện này Tô Nghênh Hạ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho Tưởng Lam.

Tô Nghênh Hạ ngồi trong phòng khách xem tivi đột nhiên điện thoại vang lên, là Tô Hải Siêu gọi tới, điều này khiến cho Tô Nghênh Hạ nhíu mày.

Mấy ngày gần đây nhất, đây không phải là lần đầu tiên Tô Hải Siêu gọi điện cho cô, hơn nữa còn biểu hiện ra bộ dạng nịnh nọt, hi vọng muốn hợp tác với cô, điều này làm cho Tô Nghênh Hạ cảm thấy rất kỳ lạ.

Dựa vào ân oán giữa cô và Tô Hải Siêu, sao đột nhiên Tô Hải Siêu có thể vào lúc này thể hiện thiện ý với cô được? Vì vậy Tô Nghênh Hạ nghĩ là thằng cha này đến tìm cô nhất định có âm mưu.

“Nghênh Hạ, cô đã suy nghĩ kỹ chưa. Hai nhà chúng ta hợp nhất công ty, tuyệt đối là sự liên thủ mạnh mẽ, có thể ở thành phố Thiên Vân mở ra một mảnh trời đất mới." Tô Hải Siêu nói.

“Tô Hải Siêu, rốt cuộc là anh có chuyện gì?" Tô Nghênh Hạ không biết làm sao hỏi, đối với lời Tô Hải Siêu nói, một cái dấu chấm câu cô cũng không tin tưởng.

“Tôi là thật lòng thật dạ muốn hợp tác với cô, tuyệt đối không phải có âm mưu với cô, nếu cô không tin thì tôi bằng lòng biểuhiện thành ý của mình, tặng không 50% cổ phần công ty cho cô nhé.” Tô Hải Siêunói.

Tặng không 50% cổ phần công ty?

Loại chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này, Tô Nghênh Hạ sẽ càng thêm không tin tưởng.

“Tôi chỉ muốn giúp cho nhà họ Tô phát triển ngày càng lớn mạnh hơn, để cho bà nội ở trên trời có linh thiêng cũng có thể vui vẻ, tuyệt đối không có ý định gì khác.” Tô Hải Siêu tiếp tục nói.

Vào lúc này, chuông cửa vang lên, Tô Nghênh Hạ đã tìm được có cúp điện thoại: “Tôi còn có việc, cúp.”

Sau khi điện thoại ngắt kết nối, vẻ mặt Tô Hiểu Siêu trong nháy mắt đã thay đổi.

Nếu không phải đột nhiên Thân Ông mất tích không có tin tức, dẫn đến đường dây tiền của anh bị đứt gãy, gần như đã không chống đỡ nổi hoạt động công ty, sao Tô Hải Siêu có thể ăn nói khép nép với Tôi Nghênh Hạ được đây?

“Thế nào, cô ta vẫn không đồng ý hả?” Tô Diệc Hàm hỏi.

Tô Hải Siêu cực kỳ tức giận, nói: “Tiện nhân này, thế mà tặng không cổ phần công ty cô ta cũng không muốn.”

Tô Diệc Hàm nói: “ Cái người anh liên hệ kia, thật sự không có chút phản ứng nào sao, sao ông ta lại đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian?"

Mặt Tô Hải Siêu trầm như nước, nói: “ Anh nhận được tin tức, hình như ông ta đã chết, nếu không phải như vậy sao anh có thể đi tìm Tô Nghênh Hạ được.”

“Đã chết!” Vẻ mặt Tô Diệc Hàm ngạc nhiên, nếu chủ đầu tư chết rồi, việc đóng của công ty của Tô Hải Siêu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, anh ta dùng phần lớn tiền đầu tư của Thân Ông tiêu dùng trên người mình. Bây giờ công ty cũng hoàn toàn không thể kiếm tiền từ hạng mục, muốn trở mình dưới loại tình huống này, khó như lên trời!

“Hải Siêu, bây giờ trong công ty đã lan truyền lời đồn, nói anh không phát tiền lương, rất nhiều người đều hối hận vì phản bội Tô Nghênh Hạ, cứ tiếp tục như vậy, em sợ rất nhanh bộ phận công ty sẽ sụp đổ mất.”

“Sụp đổ rồi thì có thể làm sao, anh còn có thể đi cướp ngân hàng hả? Con gái điếm Tô Nghênh Hạ này không chịu hợp tác, con mẹ nó nếu không đã xong rồi.” Hy vọng lớn nhất của Tô Hải Siêu đặt lên người Tô Nghênh Hạ, chỉ có ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Tô Nghênh Hạ mới được, nhưng mà Tô Nghênh Hạ không chịu đồng ý, cục diện này đối với Tô Hải Siêu mà nói đã rất khó khăn.

“Nghe nói Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đã ly hôn, nếu không, chúng ta lợi dụng chuyện này tạo chút tin vịt?” Tô Diệc Hàm đề nghị.

“Bịa đặt như thế nào?” Tô Hải Siêu không hiểu lắm nhìn Tô Diệc Hàm.

“Em có cách, hơn nữa Tô Nghênh Hạ nhất định sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin anh đấy. Một công ty quan trọng nhất là gì, chính là danh dự, một khi danh dự bị hủy, còn ai dám hợp tác với cô ta chứ.” Tô Diệc Hàm cười đắc ý nói.

“Được, vậy chuyện này giao cho em nhé. Nếu em có thể giúp anh xử lý xong, sau này phúc lợi của công ty sẽ gia tăng cho em. Dù sao cũng tốn tiền của Tô Nghênh Hạ, ngu gì mà không vơ vét chứ." Tô Hải Siêu nói.

Biệt thự Sơn Yêu, má phải Tô Nghênh Hạ sưng đỏ, Tô Quốc Diệu bị đánh nằm trên mặt đất không thể động đậy, ngay cả Hà Đình cũng nằm rạp trên mặt đất.

Tô Nghênh Hạ không biết hai người có khuôn mặt xa lạ này, vì sao bước vào cửa một lời không hợp lập tức đánh người.

“Rốt cuộc hai người muốn cái gì, tôi không biết hai người, sao hai người muốn đánh tôi." Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Lập.

“Rất nhanh sẽ biết thôi, cô gả cho phế vật kia, đã định trước đời này không thể nào hưởng lạc, con của tôi vì anh ta mà chết, tôi muốn cho anh ta trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu chết trước mặt anh ta.” Hàn Lập thản nhiên nói.

Trong lòng Tô Nghênh Hạ kinh hãi, người nọ là nhắm vào Hàn Tam Thiên nên muốn đến đây, hơn nữa còn muốn giết cô!

“Ông. Ông là người của nhà họ Hàn ở nước Mỹ?” Tô Nghênh Hạ suy đoán nói, trừ lần đó ra, cô không thể nghĩ ra còn có ai muốn nhắm vào Hàn Tam Thiên.

"Xem ra cô còn rất thông minh đấy, không tệ, tôi chính là gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Lập. Vốn tôi đã nghĩ bỏ qua cho phế vật kia một mạng, nhưng chính anh ta muốn tìm chết, muốn trách thì đừng trách tôi, gọi điện cho anh ta, bảo anh ta trở về ngay lập tức.” Giọng nói Hàn Lập lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.