Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Kỳ Hổ vẻ mặt lúng túng, nói:" Anh Tam Thiên, anh nói tôi khờ hả?"

"Anh rất thông minh." Hàn Tam Thiên cười, tiếp tục nói: "Về Mordor đi, thương tích của anh cũng không nhẹ."

Kỳ Hổ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vô cùngnghi hoặc, Hàn Tam Thiên khen cậu thông minh thật, hay là cảm thấy cậu tự hiểu rõ bản thân?

Suy nghĩ hồi lâu, Kỳ Hổ không thể nào khẳng định đáp án, bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu: "Người dưới núi, nói chuyện đều khó hiểu, thảo nào sư phụ cả đời không muốn xuống núi."

Đi tới thang máy căn hộ, Hàn Tam Thiên đứng dưới lầu chung cư, chậm chạp không tiến vào.

Anh có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của cô ta với mình, hôm nay, anh và

Thích Y Vân sẽ chấm dứt cuộc sống ở chung này, đối với Thích Y Vân mà nói, nhất định là rất không đành lòng, thậm chí sẽ hoàn toàn tổn thương người phụ nữ này.

Nói thật, trong lòng Hàn Tam Thiên còn có chút không đành lòng, nhưng ngoại trừ làm như vậy ra, không còn lựa chọn nào khác.

Trong nhà trên lầu.

Từ khi Hàn Tam Thiên đi Thích Y Vân luôn lo lắng đề phòng, thậm chí căng thẳng đến mức lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi.

Cô ta biết rõ Hàn Long là kẻ mạnh cấp bậc thế nào, thậm chí từ giây phút Hàn Tam Thiên bước ra khỏi nhà, Thích Y Vân cũng cảm giác Hàn Tam Thiên chết chắc rồi, chỉ là cô ta không muốn thừa nhận sự thật này mà thôi.

Cô ta không biết rốt cuộc ở biệt thự sườn núi đã xảy ra chuyện gì, có lẽ có thể dùng Đông Hạo đi tìm hiểu tin tức, nhưng cô ta không làm thế, bởi vì cô ta sợ nhận được tin tức mình không thể nào chấp nhận, vì vậy thà rằng ngồi trong nhà không để ý chuyện bên ngoài mà chờ.

Có lẽ mười năm, có lẽ nửa tháng, thậm chí một năm, Thích Y Vân cũng tình nguyện không biết giờ chờ ở nhà.

Tình cảm của cô ta đối với Hàn Tam Thiên đã sớm từ hảo cảm biến thành yêu, sau khi tiếp xúc với Hàn Tam Thiên, cô ta lại bị sức hút của Hàn Tam Thiên chinh phục, mà sức hút của Hàn Tam Thiên ở chỗ anh yêu Tô Nghênh Hạ.

Điều này với Thích Y Vân mà nói là đã kích trí mạng, nhưng cũng là điều cô ta khát vọng cực kỳ, cô ta hi vọng mình có thể thay thế Tô Nghênh Hạ, trở thành người được Hàn Tam Thiên hết mực yêu thương.

Nhưng cô ta lại vô cùng rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra, hơn nữa cho dù đã xảy ra, thật ra sức hút của Hàn Tam Thiên cũng đã thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, Thích Y Vân luôn sống trong mâu thuẫn.

Lúc này, cửa ra vào truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

Thích Y Vân cô thức siết chặt nắm tay, hơi thở dồn dập nhìn của.

Cửa mở ra, sau khi Hàn Tam Thiên bước vào, hai hàng lệ nóng của Thích Y Vân lập tức tuôn ra, đứng dậy chạy tới trước mặt Hàn Tam Thiên, ôm anh vào ngực.

Hàn Tam Thiên đưa hai tay ra sau, không làm động tác gì an ủi Thích Y Vân, mà Thích Y Vân tiếp xúc với cơ thể của anh cũng có vẻ cực kỳ bị động.

Sau khi Thích Y Vân khóc hồi lâu, Hàn Tam Thiên mới không nhịn được nói: "Muốn biết chuyện gì xảy ra không?"

Thích Y Vân buông Hàn Tam Thiện ra, lau nước mắt trên mặt, hỏi: "Hàn Lập không giết anh, Nghênh Hạ đâu, Nghênh Hạ có bị thương hay không?"

"Nghênh Hạ vẫn an toàn." Hàn Tam Thiên nói.

"Sao đột nhiên Hàn Lập lại tha cho anh, chẳng lẽ ông ta đổi ý, muốn lợi dụng anh xây dựng thế lực của mình ở Trung Quốc sao?" Thích Y Vân khó hiểu hỏi.

"Tại sao cô cho rằng Hàn Lập tha cho tôi chứ không phải ông ta không thể nào đối phó tôi?"Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Thích Y Vân trợn mắt khinh thường Hàn Tam Thiên, sao Hàn Lập lại không thể nào đối phó Hàn Tam Thiên chứ? Vệ sĩ bên cạnh ông - Hàn Long chính là cao thủ cực kỳ nổi tiếng ở khu người Hoa nước Mỹ, thậm chí được xưng là không ai địch lại, có vài gia tộc không phục không chưa từng phải người đánh nhau với Hàn Long, nhưng đều không ngoại lệ thua trong tay Hàn Long, thậm chí còn có vài người trực tiếp bị Hàn Long đánh chết.

Có thể nói địa vị của Hàn Long đều là gã dùng nắm đấm đánh ra, điều này trong lòng mọi người ở khu người Hoa đều biết, tất nhiên Thích Y Vân cũng hiểu rõ vô cùng.

"Anh khoác lác trước mặt tôi là muốn tôi sùng bái anh hơn sao?" Thích Y Vân bĩu môi nói.

"Nếu như có thể, tôi càng muốn cô ghét tôi hơn." Hàn Tam Thiên cười nói.

Chủ đề dần dần có khuynh hướng đến vấn đề tình cảm, Thích Y Vân biết, nếu đi sâu hơn vào chủ đề này, tất nhiên cô ta sẽ lại bị Hàn Tam Thiên từ chối, vì vậy khéo léo dời chủ đề, hỏi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, anh mau nói đi."

"Không phải tôi đã nói rõ rồi hả, Hàn Lập không có cách đối phó tôi." Hàn Tam Thiên nói.

Thích Y Vân bất đắc dĩ ngồi trên sofa, bắt chéo hai chân, đường cong hai chân khêu gợi cứ vậy lộ ra trong không khí, nhưng Hàn Tam Thiên cả liếc cũng chưa từng liếc.

"Nếu Hàn Lập không thể đối phó anh, chẳng lẽ anh có thể giẫm lên đầu cả nhà họ Hàn ở Mỹ, một câu của ngài, không phải có thể cứu vớt nhà họ Thích trong dầu sôi lửa bỏng rồi hả?" Thích Y Vân thản nhiên nói.

"Giẫm lên đầu nhà họ Hàn ở Mỹ, quả thực Có thể, nhưng không phải hiện tại, Hàn Yên vì vị trí chủ nhân nhà họ Hàn chịu làm con chó của tôi, phiền phức của nhà họ Thích các cô xem như đã giải quyết xong, chỉ cần cô theo Hàn Yên về Mỹ, tất nhiên cô ta sẽ giúp cô xử lý tốt tất cả mọi việc." Hàn Tam Thiên nói.

Thích Y Vân không nhịn được bật cười, nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Tam Thiên, tiếng cười dần dần biến mất, nét mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc theo.

"Anh... anh nói thật à, không giỡn với tôi chứ?"

Muốn so sánh với anh em, anh không có tư cách

Ngay lúc hai người Thiên Linh Nhi và Thiên Hoành Huy Còn đang nghi ngờ là ai vào đêm hôm khuya khoắt tôn gọi điện thoại cho Thiên Hưng Thịnh, Thiên Hung Thịnh đột nhiên kích động đứng bật dậy tủ trên ghế sô pha.

Không khó để thấy được, cả người Thiên Hưng Thịnh đều đang run rẩy giống như là được Parkinson, mà sắc mặt lại dần dần đỏ lên, giống như đột nhiên ăn phải thuốc kích thích.

"Cha, cha sao thế."

“Ông nội, là ai gọi điện thoại cho ông."

Nhìn thấy ba chữ Hài Tam Thiên xuất hiện trên thông báo, Thiên Hưng Thịnh kích động đến nỗi nói không ra lời, dùng tay chỉ không ngừng vào điện thoại.

Hai người càng thêm nghi ngờ, đây là tinh huống gì lại có thể khiến cho Thiên Hung Thịnh kích động đến loại trình độ này, ngay cả lời cũng nói không ra được.

"Là.. là Tam Thiên là Hàn Tam Thiền!" Mặt Thiên Hưng Thịnh đỏ lên, rốt cuộc Cũng nói ra được một câu,

Động tác của hai người Thiên Linh Nhi và Thiên Hoành Huy đều kích động, đừng vụt dậy từ trên ghế sô pha.

Thời điểm khi bọn họ nhìn thấy ba chữ Hàn Tam Thiên trên thông báo, hô hấp không khỏi dồn dập.

"Thật sự là anh, hiện tại anh ấy gọi điện thoại cho ông nội, chẳng lẽ là đã giải

quyết xong Hàn Lập!" Vẻ mặt Thiên Linh Nhi vui mừng.

Thiên Hoành Huy kinh ngạc đến không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong mắt ông ta, Hàn Tam Thiên chỉ có một con đường chết, mà cơ bản ông ta cũng không cảm thấy Hàn Tam Thiên còn Có chút hy vọng nào để sống sót.

Nhưng mà bây giờ, Hàn Tam Thiên lại gọi điện thoại tới, đây là tình huống gì vậy!

"Đừng cao hùng quá sớm, củ điện thoại nà, nói không chứng chính là Hàn Lập gọi tới, họ Thiên chúng ta CỎ khả năng sẽ bị Hàn Tam Thiên hại." Thiên Hoành Huy lên tiếng, ông ta cho rằng khả năng này cảng lớn hơn, đó cũng không phải là do xem thuờng Hàn Tam Thiên mà bất kỳ kẻ nào,

thời điểm phải đối mặt với chuyện này đều không thể tin được đây là Hàn Tam Thiên, dù sao thì Hàn Lập cũng là chủ nhân của họ Hàn ở nước Mỹ, mà bản lĩnh của vệ sĩ ở bên cạnh ông ta cũng khôngphải là kẻ bình thoảng có thể tưởng tượng được.

Vẻ mặt Thiên Hoành Huy trầm xuồng tâm, nhấn nghe điện thoại đồng thời cũng bật loa ngoài lên.

"Sư phụ, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho Con, người không sợ sẽ làm con ở cái tuổi này không thể ngủ được nữa sao?" Thiên Hưng Thịnh cố ý giá thành bộ dáng mới bị bị đánh thức.

"Tiểu lão nhân, biệt thự sườn núi nhưng là sản nghiệp của họ Thiên các người, mặc dù đã rời khỏi thành phố Thiên Vân nhung người nơi này vẫn không thay đổi, nơi này xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ông không rõ ràng, còn có tâm tu đi ngủ?" Hàn Tam Thiên thần nhiên nói.

Thiên Hưng Thịnh bị nhìn thấy không khỏi thấy hơi xấu hổ đành phải hỏi: "Sư phụ,

đây không phải vì con lo lắng cho người mà, cho nên mới ngủ không được."

“Đừng nói nhảm nữa, ông cho người hủy tất cả giám sát xung quanh khu biệt thự, giải tán tất cả các vệ sĩ đi." Hắn Tam Thiên Tài.

Thiên Hưng Thịnh không tự chủ nuốt nước bọt: "Sư phụ, người người đã giải quyết được phiền phức rồi?”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.