Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Cuộc sống yên tĩnh khiến cho hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ vô cùng thoải mái. Khoảng thời gian này, trong lòng hai người chỉ có nhau, buông xuống tất cả những chuyện phiền phức ở trên đời. Không thể không nói, loại trạng thái này khiến cho người khác vô cùng hưởng thụ và say mê, thậm chí Hàn Tam Thiên cũng nảy sinh ý định sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.

Nhưng mà trách nhiệm mà anh gánh vác trên vai không cho phép anh trải qua loại cuộc sống bình yên thế này.

Khi anh biết tin Hàn Thiên Dưỡng có thể vẫn còn sống thì số mạng của Hàn Tam Thiên đã quyết định anh nhất định phải bước lên đỉnh núi. Cho dù con đường khó đi đến thế nào cũng không cho anh lời bước bởi vì rất có thể người thân nhất của anh có thể đang chịu khổ ở đâu đó. Nếu đã biết chuyện này thì Hàn Tam Thiên không thể làm ngơ mà hưởng thụ cuộc sống của bản thân được.

Thời gian nửa tháng đã trôi qua được một nửa, hôm nay hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đang hái rau trong vườn chuẩn bị làm cơm trưa thì đột nhiên Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên về chuyện sợi dây chuyền.

Đối mặt với bí mật của sợi dây chuyền, Hàn Tam Thiên cũng không giải thích nhiều. Chuột Chũi đến địa tâm ngục giam đã lâu như vậy nhưng lại không hề có tin tức gì. Cho dù là tin tức gã chết ở địa tâm ngục giam vẫn không hề nhận được. Đối với Hàn Tam Thiên mà nói thì đây là một tin tức vô cùng xấu.

Nếu như không có Chuột Chũi, anh sẽ không thể nào biết được tình huống bên trong địa tâm ngục giam. Mà muốn chứng thật việc Hàn Thiên Dưỡng có ở trong địa tâm ngục giam hay không thì dường như cũng chỉ còn một cách này.

Trước kia, Hàn Tam Thiên không dám xả thân mạo hiểm nhưng bây giờ anh cảm thấy bản thân có năng lực đi một chuyến.

Chỉ cần có thể dùng loại năng lực này thì cho dù địa tâm ngục giam là tường đồng vách sắt đi chăng nữa, Hàn Tam Thiên vẫn có cơ hội rút lui an toàn.

"Đối với anh mà nói, vật này vô cùng quan trọng. Có liên quan đến ông nội anh." Hàn Tam Thiên nói.

Từ sau khi Tô Nghênh Hạ biết được thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên, cô cũng có sự hiểu biết kha khá với nhà họ Hàn tại Yên Kinh, cũng biết rằng Hàn Tam Thiên

nhà họ Hàn tại Yên Kinh đã chịu phải nhưng đối xử không công bằng.

Nhưng mà không phải ông nội Hàn Thiên Dưỡng của anh đã chết từ lâu rồi sao?

"Đây là di vật mà ông nội để lại cho anh sao?" Tô Nghênh Hạ nghi ngờ hỏi.

"Không phải, rất có thể ông nội vẫn chưa chết mà chỉ là đang sống ở một nơi nào đó thôi." Hàn Tam Thiên nói.

"Chưa chết!" Tô Nghênh Hạ vô cùng kinh ngạc, ban đầu khi Hàn Thiên Dưỡng chết đã gây ra động tĩnh rất lớn ở Yên Kinh. Lễ tang kia đã tụ họp rất nhiều nhân vật lớn ở Yên Kinh, có thể nói là một tang lễ tư nhân long trọng nhất.

Nhận ra bản thân không phải phép, Tô Nghênh Hạ vội vàng giải thích: "Chỉ là em rất ngạc nhiên thôi, anh đừng hiểu lầm. em không có ý nguyền rủa ông nội anh."

Hàn Tam Thiên cười nhạt, đương nhiên anh sẽ không cảm thấy Tô Nghênh Hạ có ác ý. Hơn nữa đối với bất kỳ người nào thì khi nói đến loại tin tức này cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ, không có gì kỳ lạ.

“Đây là một chuyện vẫn chưa thể chúng thục được, cho nên...” Hàn Tam Thiên do dự một lát, tiếp tục nói: “Cho nên rất có thể anh phải rời khỏi Vân Thành một thời gian, đi chứng thực thật giả trong chuyện này.”

"Ông nội đối xử với anh rất tốt, ông không có thành kiến với anh, cũng không quá cưng chiều Hàn Quân. Đối với anh mà nói thì ông mới thật sự có thể gọi là người thân."

Tô Nghênh Hạ hiểu ý trong những lời này của Hàn Tam Thiên, đây là đang nhắc nhở cô, chuyện này anh nhất định phải đi

làm.

"Sẽ rất nguy hiểm sao?" Tô Nghênh Hạ lo lắng hỏi.

"Đi ngoài đường còn có thể bị xe đụng chết mà. Chắc chắn sẽ có chút nguy hiểm nhưng mà anh đều nằm trong lòng bàn tay." Hàn Tam Thiên cười trêu nói, anh sẽ không để cho Tô Nghênh Hạ biết địa tâm ngục giam là nơi như thế nào. Nếu như cô biết thì nhất định sẽ vô cùng lo lắng.

Tô Nghênh Hạ cười lên, nói: "Em tin tưởng anh, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó anh cả."

"Hy vọng như vậy." Hàn Tam Thiên cảm khái nói.

Lúc này, ở cửa biệt thự xuất hiện một người. Vào lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy người đó thì nói với Tô Nghênh Hạ: "Chiều nay thêm một bộ chén đũa."

Nói xong, Hàn Tam Thiên lập tức chạy bước nhỏ tới cửa. Đối với sự xuất hiện của Viêm Quân, anh không hề bất ngờ. Còn việc tại sao Việm Quân biết anh ở đây thì Hàn Tam Thiên không quan tâm. Bởi vì anh biết rõ thủ đoạn của Viêm Quân, đối với ông ấy mà nói thì điều tra loại chuyện này dễ như trở bàn tay vậy.

"Ông Viêm, ông phải đi rồi sao?" Hàn Tam Thiên nói.

Viêm Quân gật đầu một cái, nói: "Rời khỏi Yên Kinh lâu như vậy cũng nên trở về rồi. Kế tiếp con có dự định gì?"

Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ trong vườn rau, hạ giọng nói: "Cháu đã đồng ý

bên cô ấy nửa tháng. Sau khi kết thúc nửa tháng này, cháu sẽ giải quyết xong những chuyện ở Vân Thành. Sau đó... đi đến địa tâm ngục giam!"

Lúc trước hỏi vấn đề này, Viêm Quân cũng đã nghĩ biết được đáp án nào đó, bởi vì ông nhìn Hàn Tam Thiên lớn lên từ nhỏ, ông rất hiểu Hàn Tam Thiên, toàn bộ nhà họ Hàn chỉ e không so được với anh.

“Những gì con hiểu về ngục giam Vu Tâm rất phiến diện, đó là một chỗ hung hiểm mà con không thể nào tưởng tượng ra được. Sau khi đi, tỷ lệ trở về không đến một phần trăm.” Nét mặt Viêm Quân trầm như nước nói.

“Ông nội Viêm, lúc trước con giết Hàn Long, ông nghĩ là con có bao nhiêu cơ hội?" Hàn Tam Thiên cười nói.

“Không có cơ hội nào.” Viêm Quân nói.

Hàn Tam Thiên xòe hai tay ra, nói: “ Điều này đã nói rõ một phần trăm với con mà nói đã rất khá, ít nhất còn có thể nhìn thấy cơ hội đúng không.”

Những lời này khiến cho Viêm Quân cười khổ không thôi, đổi lại là người khác, đối

mặt với tỷ lệ một phần trăm nhỏ bé này, e rằng đều lựa chọn lui về phía sau, nhưng

Chỉ có một phần trăm ca hiểu 90% 20:43 như vậy ông có thể xem như là một chuyện tốt, chẳng qua đây cũng chính là một điểm không giống người bình thường của Hàn Tam Thiên. Còn nữa, anh có thể đi lên bằng thực lực của mình đi tới bước này, cũng là vì có phần tính cách này.

“Cô ấy đâu? Nếu như con về không được, có nghĩ tới cô ấy phải làm sao không?" Viêm Quân nhìn rau trong vườn nói đến Tô Nghênh Hạ cái gì cũng không biết.

Đây là vấn đề lớn nhất mà Hàn Tam Thiên phải đối mặt, chẳng qua những ngày này anh đã nghĩ kỹ, hơn nữa còn đưa ra quyết định.

“Nếu như con về không được, chỉ có thể dùng kiếp sau đền bù cho em ấy. Nhưng

mà đời này, nếu như không xác định được tin tức của ông nội, con sẽ sống rất đau khổ, ông nội rất quan trọng đối với con." Hàn Tam Thiên nói.

Viêm Quân thở dài nặng nề, nói: “Ông sẽ cố hết sức chăm sóc tốt cho cô ấy, con cũng phải cẩn thận một chút, địa ngục Vụ Tâm có vào không có ra. Nhất định nó có chỗ đặc biệt, cho dù như thế nào, nhiệm vụ quan trọng nhất của con là bảo vệ tính mạng.”

Chỉ có một phần trăm con hiểu 90% 20:43 “Ông nội Viêm, ông yên tâm đi, con còn trẻ như này con chưa muốn chết đâu. Dù là mười tám tầng Địa Ngục con cũng

muốn liều mạng xông vào.” Hàn Tam Thiên nói.

“Vật này con cất kỹ, đây là vật hai mươi năm trước ông lấy được. Lúc đương thời có rất nhiều người tranh đoạt, nhưng tác dụng cụ thể là gì, ông cũng không rõ lắm. Con từ từ tìm hiểu đi.” Viêm Quân lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, không biết bên trong là cái gì.

Thấy Viêm Quân muốn đi, Hàn Tam Thiên vội vàng nói: “Ông nội Viêm, ăn cơm xong rồi đi, đã sắp giữa trưa rồi.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.