Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Nhưng từ sau khi đám người ở thành phố Thiên Vân biết tin Tô Nghênh Hạ mang thai, Tưởng Lam lại bắt đầu xuất hiện, cầu xin Tô Nghênh Hạ tha thứ, thậm chí còn muốn tái hôn với Tô Quốc Diệu.Tô Quốc Diệu chịu đựng người đàn bà này đã mấy chục năm rồi, hiện giờ ông vất vả lắm mới được thanh thản, tất nhiên là không muốn rồi.

Mà Tô Nghênh Hạ cũng không tha thứ cho Tưởng Lam, bởi vì bà từng muốn giết Hàn Tam Thiên. Chuyện này đối với Tôi Nghênh Hạ mà nói, bất luận ra sao cũng không thể tha thứ được.

"Nghe bảo vệ nói hôm nay lại tới quậy rồi." Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói.

"Cũng may có bảo vệ của nhà họ Thiên giúp, bằng không người phụ nữ này không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phúc nữa." Thẩm Linh Dao nói.

Nhà họ Thiên coi trọng Tô Nghênh Hạ đến đâu, điều này không cần phải bàn cãi nữa. Chỉ riêng vì chuyện của Tưởng Lam thôi, để tránh bà lén lút lẻn vào biệt thự, nhà họ Thiên đã tăng thêm mấy chục người bảo vệ, hơn nữa còn có người chuyên canh giữ ở tất cả các con đường đi vào biệt thự sườn núi. Cho dù chỉ là người qua đường cũng sẽ bị bảo vệ vặn

hỏi.

Có thể nói, biệt thự bây giờ, bất luận là người nào cũng không thể xông vào được.

Tô Nghênh Hạ thở dài một hơi. Tuy cô không thể tha thứ cho hành vi của Tưởng Lam, nhưng dù sao Tưởng Lam vẫn là mẹ ruột của cô, có đôi khi nghĩ tới tình cảnh thảm hại của bà hiện tại, Tô Nghênh Hạ vẫn sẽ thấy không đành lòng.

Bà trọng sĩ diện đến đâu, Tô Nghênh Hạ hiểu rất rõ. Nếu để người nhà họ Tưởng biết bà ly hôn rồi bị đuổi ra khỏi biệt thự,

Tưởng Lam nhất định sẽ mất mặt đến nỗi muốn độn thổ cho xong.

"Nếu không phải bà ấy từng muốn giết Tam Thiên, có lẽ tớ sẽ không nhẫn tâm như vậy." Tô Nghênh Hạ nói.

"Đây không phải lỗi của cậu, là bà ấy gieo gió gặt bão. Cậu đừng nghĩ nhiều, hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, không thể để người đàn bà này tới gần cậu." Nói xong, Thẩm Linh Dao có hơi lo lắng, sợ là Tô Nghênh Hạ sẽ mềm lòng, tiếp tục nhắc nhở: "Bất kể cậu có mềm lòng hay không thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng đó."

"Yên tâm đi, tớ biết mà." Tô Nghênh Hạ gật đầu nói.

Lúc này, bên ngoài công lớn biệt thự, Tưởng Lam lại đang kêu gào, đến nửa tiếng đồng hồ sau mới chịu rời đi.

Quay người đi không được bao lâu, Tưởng Lam nhìn có vẻ như nghèo túng lại lên một chiếc xe Rolls Royce Phantom, hơn nữa còn có tài xế riêng. Nếu cảnh này bị Tô Quốc Diệu và Tô Nghênh Hạ nhìn thấy, họ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Tưởng Lam rời khỏi nhà họ Tô, gần như là trắng tay mà đi. Với năng lực của bà ta, sao có thể có xe Rolls Royce để đi, lại còn có tài xế riêng nữa chứ?

"Tô Nghênh Hạ, mày đúng là tàn nhẫn. Đã lâu vậy rồi mà ngay cả ra gặp tao một lần mày cũng không chịu. Nếu đã như thế, mày đừng trách tạo độc ác." Tưởng Lam nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bà còn thời gian bốn tháng nữa, nếu đến ngày đứa bé ra đời mà bà vẫn không thể tiếp cận Tô Nghênh Hạ, bà sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa đâu." Lúc này, tài xế ở ghế trước đột nhiên nói.

Tưởng Lam biến sắc, gật đầu nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định có cách tiếp cận nó. Dù sao nó cũng là con gái tôi, không thể nào tàn nhẫn thế được."

Tài xế khinh miệt cười, rõ ràng thân phận của anh ta tuyệt đối không đơn giản chỉ là lái xe như vậy.

"Rốt cuộc người làm mẹ như bà đã làm ra bao nhiêu chuyện mất tính người rồi, ngay cả con gái bà cũng không chịu ra gặp bà một lần." Tài xế nói.

Tưởng Lam biết sự trách móc của Tô Nghênh Hạ đối với bà là vì bà từng muốn giết Hàn Tam Thiên.

Nhưng dù là đến hôm nay, Tưởng Lam cũng không hề cảm thấy quyết định của mình có gì sai.

Muốn trách cũng phải trách Hàn Tam Thiên không chết. Nếu không sao bà ta có thể rơi vào kết cục này được?

Địa Tâm, trong khu vực đặc biệt, người đàn ông có gương mặt xinh đẹp cầm một phần tài liệu trong tay.

Phần tài liệu này là thông tin chi tiết về Đạo Thập Nhị, gần như ghi chép toàn bộ cuộc đời của Đạo Thập Nhị.

Nhưng trước kia Đao Thập Nhị làm gì, anh ta không quan tâm, điều anh ta quan tâm hơn là quan hệ của Đao Thập Nhị và Hàn Tam Thiên.

"Gần đây đang lo lắng không biết nên sắp xếp đối thủ thế nào cho anh ta, không ngờ rằng lại có thể có người chủ động tới cửa, thực sự muốn xem thử lúc hai người bọn họ cùng xuất hiện trên võ đài, không biết bọn họ sẽ có suy nghĩ gì."

"Anh sẽ giết anh ta hả?"

Người đàn ông xinh đẹp hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt như yêu nghiệt. Anh ta không chờ nổi muốn xem thử hai người này tự giết lẫn nhau, điều này còn khiến người ta chờ mong hơn thi đấu võ đài bình thường.

"Phải người tới thành phố Thiên Vân, đưa Đạo Thập Nhị tới." Người đàn ông xinh đẹp nói.

Thành phố Thiên Vân.

Sau khi Đao Thập Nhị nhận được tin tức Địa Tâm sẽ phải người tới, lập tức báo

cho Mặc Dương.

Khi anh ta đi rồi, tất cả mọi chuyện ở thành phố Thiên Vân đều rơi lên người Mặc Dương, kể cả việc quản lý sàn đấm bốc ngầm, vì vậy nhất định anh ta phải nói những chuyện này rõ ràng.

Sau khi Mặc Dương và Đạo Thập Nhị gặp nhau, Đao Thập Nhị đang chuẩn bị nói rõ với Mặc Dương, Mặc Dương đã mở

miệng nói: "Chuyện ở thành phố Thiên Vân cậu cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ giúp cậu quản lý sàn đấm bốc thật tốt chờ cậu trở về. Mấy ngày nay hãy ở bên Đường Thanh Uyển đi."

Quả thực Đao Thập Nhị định dùng mấy ngày còn lại ở bên Đường Thanh Uyển, bởi vì tỷ lệ có thể trở về từ nhà tù Địa Tâm quá nhỏ, anh ta hoàn toàn ôm tâm lý ắt chết để đi.

"Đại ca Mặc, giúp tôi chăm sóc con bé, nhất định không được để nó chịu chút khổ nào." Đạo Thập Nhị nói.

Mặc Dương vỗ ngực, nói: "Nếu ai dám động tới nó, nhất định tôi sẽ khiến đối phương trả cái giá diệt môn, Đường Thanh Uyển không chỉ là con gái của cậu, còn là con gái của tôi."

Đao Thập Nhị gật đầu, có Mặc Dương đảm bảo, anh ta rất yên tâm về tình cảnh của Đường Thanh Uyển. Thành phố Thiên Vân bây giờ còn ai dám trêu chọc Mặc Dương chứ?

"Nếu cậu vẫn cảm thấy chưa đủ yên tâm, tôi lập tức mở tiệc, để người cả thành phố

Thiên Vân đều biết Đường Thanh Uyển được tôi nhận làm con gái nuôi." Mặc Dương tiếp tục nói.

"Không cần, tôi tin tưởng ông." Đạo Thập Nhị nói.

Mặc Dương hít sâu một hơi, nói: "Chuyến này cậu đi, tôi hi vọng cậu có thể cùng trở về với Tam Thiên, hay nói cách khác, nhất định cậu phải dẫn tên đó về cho tôi."

Nhiệm vụ này trong mắt Đao Thập Nhị gần như không thể nào, nhưng nếu anh ta đi, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ Hàn Tam Thiên làm được chuyện này

Nếu giá trị của anh ta chỉ vẻn vẹn thể hiện qua việc truyền tin tức, vậy đưa tính mạng vào cũng quá lỗ.

"Yên tâm đi, tôi vẫn chưa muốn chết." Đạo Thập Nhị nói.

Mặc Dương gật đầu, nói: "Đi đi, ở bên Đường Thanh Uyển đi."

Đạo Thập Nhị đứng dậy, rời khỏi sàn đấm bốc.

Địa Tâm nửa tháng sau.

Thời gian nghỉ ngơi, Hàn Tam Thiên vẫn kéo theo xích chân, phạm vi mười mét không một ai dám tới gần, sự sợ hãi của những người khác đối với anh càng ngày càng tăng. Nhưng phàm là nơi anh từng xuất hiện, những người khác đều sẽ duy trì một khoảng cách nhất định, thậm chí không ít người còn bỏ qua thời gian hóng gió mà chọn ở lại phòng phạm nhân của mình vì sự tồn tại của Hàn Tam Thiên.

"Chuột Chũi, mấy ngày gần đây rõ ràng càng ngày càng ít người ra ngoài hóng gió. Sức uy hiếp của tên này quá mạnh, vậy mà khiến người ta cả cửa cũng không dám bước ra." Quan Dũng nói với vẻ mặt cảm thán. Trước kia Yuri đã xem như đủ hung hãn, thế nhưng xưa giờ chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.