Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1541 chữ

Người nọ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, còn muốn cầu xin tha thứ, đột nhiên đồng tử trùng, khi gã cúi đầu xuống đã nhìn thấy mình bị Hàn Tam Thiên đấm một cái khiến ngực lõm xuống.

Trong nháy mắt gã lập tức thấy khó thở, té xuống mặt đất giãy giụa chỉ một lát, đã không còn động tĩnh.

Hàn Tam Thiên thở dài, trở lại vị trí giường của mình, ở bên cạnh toàn là thi thể nhưng anh vẫn bình yên nhắm mắt lại.

Hiện tại anh rất nôn nóng muốn rời khỏi Địa Tâm, nhưng mà đối mặt với loại tình huống này, ngoại trừ binh tới tướng đỡ ra, còn lại đã không còn cách nào để xử lý.

Anh hiểu rõ, cho dù trong lòng có nóng vội bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi, đợi lúc có cơ hội thích hợp xuất hiện, anh mới có thể còn sống mà rời đi.

Bất kể như thế nào, anh nhất định phải sống sót, nhất định phải còn sống trở về thành phố Thiên Vân, chỉ có còn sống, anh mới có thể nhìn thấy hai mẹ con Tô Nghênh Hạ.

Giờ đây thân phận của anh đã thay đổi, khiến cho Hàn Tam Thiên không thể không vì an toàn của mình mà suy xét nhiều.

Tính mạng của anh, không còn là một người, anh cần phải có trách nhiệm với hai mẹ con Tô Nghênh Hạ.

Ngày hôm sau, cảnh tượng như cũ, vẫn khiến cho những nhân viên nội bộ kinh hãi tột đỉnh.

Người khu A và khu B có bản chất khácnhau, ngoại trừ thủ đoạn của bọn họ càng thêm hung tàn, càng thêm dễ dàng thêu dệt chuyện không bị điều khiển ra, thêm nữa là bản lĩnh của những người này cũng tuyệt đối không phải người khu B có thể so sánh được đấy.

Những nhân viên nội bộ nghĩ, ngày này sang năm, chắc chắn là ngày giỗ của Hàn Tam Thiên, nhưng thật không ngờ, anh ta thậm chí còn giết sạch tất cả mọi người khu A, hơn nữa dường như còn có bộ dạng lông tóc không bị tổn hại, cái này khiến cho bọn họ không dám tin.

Người lợi hại hung tàn như khu A, vậy mà cũng không phải là đối thủ của anh ta sao!

“Đừng quá kinh ngạc, tôi sợ sau này xảy ra chuyện, sẽ dọa chết mọi người đấy." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Mỗi người nhân viên nội bộ cúi đầu, không dám nhìn thẳng hai mắt băng lãnh của Hàn Tam Thiên, cũng không dám dưới tình huống có Hàn Tam Thiên bước vào phòng lớn dọn dẹp tàn cuộc, mãi đến khi tới giờ hóng mát, sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, bọn họ mới dám bước vào.

“ Rốt cuộc người này là ai vậy, có thể lợi hại như vậy, ngay cả người khu A cũng

không phải là đối thủ của anh ta.”

“ Thật sự là quá đáng sợ, những người này bị giết thật thê thảm.”.

“ Chẳng lẽ...Chẳng lẽ anh ta muốn làm người thứ nhất rời khỏi Địa Tâm ư?"

“ Không thể nào, tuy rằng anh ta lợi hại, nhưng cũng chỉ là đối phó được những người bị nhốt trong này mà thôi, sao có thể xông ra ngoài được, ông chủ còn chưa điều động cao thủ chân chính đến đâu.”

“Đúng vậy, cho dù anh ta có thể đánh thắng tất cả mọi người, có thể rời khỏi khu giam giữ, thì khi anh ta nhìn thấy Địa Tâm chân chính, cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.”

Những nhân viên nội bộ khác đều tán thành những lời này, bọn họ gật đầu nở nụ cười.

Địa Tâm chân chính, nếu như anh ta thật sự có cơ hội thấy, có lẽ sẽ cảm nhận được chân lý của hai chữ tuyệt vọng này.

Khi Hàn Tam Thiên xuất hiện một lần nữa

khu hóng mát, hình tượng của anh không thể nghi ngờ càng trở nên cao hơn lớn hơn, bởi vì tất cả mọi người nơi nàyđều biết rõ người khu A đến là vì đối phó anh, thế nhưng anh có thể bình yên vô sự, đã nói rõ cho dù là người khu A cũng không có cách nào gây khó dễ anh, loại người mạnh mẽ như này khiến cho người ta sợ hãi, khu B không có bất cứ người nào có tư cách xem thường.

Đạo Thập Nhị đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên trên mặt anh ta là quầng thâm rất đậm, một đêm tối hôm qua anh ta không ngủ, vô cùng lo lắng cho tình huống của Hàn Tam Thiên, mãi đến lúc nhìn thấy Hàn Tam Thiên rồi anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“ Anh Tam Thiên, có sao không?” Đạo Thập Nhị hỏi.

“ Đúng là mạnh mẽ hơn một chút so với người khu B, nhưng mà bọn họ bị giết càng thê thảm hơn.” Hàn Tam Thiên nói.

Sau khi Chuột Chũi nghe được câu này, mí mắt nhảy lên, bị giết thê thảm hơn! Cái thảm hơn đó, e rằng đã đến mức không thể nào tưởng tượng ra nhỉ.

Chuột Chũi rất muốn hỏi một chút sao Hàn Tam Thiên đột nhiên trở nên mạnh như vậy, nhưng lại sợ đụng chạm đếnđiều cấm kỵ của Hàn Tam Thiên, vì thế không dám hỏi ra khỏi miệng.

“ Địa Tâm vẫn còn tiếp tục sao?” Đao Thập Nhị hỏi. Nếu như Địa Tâm tiếp tục phải người tới giết Hàn Tam Thiên, người tới hiển nhiên là người sau so với người trước càng thêm lợi hại hơn, và tình hình của Hàn Tam Thiên cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm hơn.

“Anh không cần lo tôi sẽ chết, sau khi tôi trải qua một loạt chuyện này, trái lại tôi cảm thấy Địa Tâm sẽ không giết tôi.” Hàn Tam Thiên nói.

“Sao lại nói như vậy?” Chuột Chũi nhịn không được tò mò hỏi.

" Giết tôi có quá nhiều thủ đoạn đơn giản trực tiếp, dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, muốn tôi chết, còn cần làm ra nhiều chuyện phiền phức như vậy sao?" Hàn Tam Thiên thờ ơ nói. Tuy rằng anh suy đoán không ra rốt cuộc là Địa Tâm muốn làm cái gì, nhưng mà có một điểm anh có thể khẳng định, Địa Tâm giết anh, anh đã sớm chết rồi, và vì sao anh vẫn có thể sống đến bây giờ, là vì Địa Tâm hoàn toàn không có ý định giết anh.

Những lời này khiến cho hai người Đao Thập Nhị và Chuột Chũi gật đầu liên tục, bởi vì bọn họ cũng có suy đoán giống như

vậy.

“Xem ra Địa Tâm còn có kế hoạch của gã.” Đạo Thập Nhị nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, chỉ tiếc rốt cuộc Địa Tâm muốn làm gì, giai đoạn trước mắt anh không có cách nào phán đoán ra được.

Một khoảng thời gian kế tiếp, trải qua vô cùng bình ổn, Hàn Tam Thiên về phòngđộc lập, ban đêm không còn gió tanh mưa máu, nhưng mà loại yên tĩnh này, càng giống như là dấu hiệu của cơn bão lớn, dường như có rắc rối càng lớn hơn nữa đang chờ anh.

Trên cánh tay Chuột Chũi khắc hoa văn thời gian càng nhiều, trong lòng Hàn Tam Thiên lại càng sốt ruột, bởi vì những khắc văn này đại biểu thời gian Tô Nghênh Hạ chuyển dạ đang tới gần từng ngày từng ngày một, mà anh thì vẫn còn bị giam ở Địa Tâm không có cách nào rời khỏi.

Hôm nay, Hàn Tam Thiên bị dẫn tới lồng sắt trên lôi đài một lần nữa, thời gian bìnhlặng lâu như vậy, giờ tất cả mọi người đều nghĩ, chắc chắn Địa Tâm đã vì Hàn Tam Thiên mà sắp xếp một đối thủ siêu cấp mạnh rồi.

Hàn Tam Thiên cũng nghĩ như vậy, nhưng khi anh nhìn thấy một bóng dáng lớn tuổi xuất hiện, anh không nhịn được ngây người tại chỗ.

Người này vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, khiến cho lòng của Hàn Tam Thiên xuất hiện một sự kích động không thể ngăn cản.

Hàn Thiên Dưỡng!

Ông nội!

Ông thật sự còn sống, ngoại trừ càng thêm già nua ra, còn lại giống như đúc hình ảnh mà Hàn Tam Thiên đã nhớ kỹ.

Hai hàng nước mắt anh tuôn ra, “bịch" một tiếng Hàn Tam Thiên đã quỳ gối trước mặt Hàn Thiên Dưỡng.

Người ở bên ngoài xem cuộc chiến đều bật ra tiếng kinh hãi, hình ảnh chiến thần của Hàn Tam Thiên đã cắm rễ trong lòng của họ, ở trong suy nghĩ của bọn họ, chodù là cái đối thủ dạng gì, Hàn Tam Thiên đều có cơ hội chiến thắng. Thế nhưng là tại sao anh ấy mới gặp mặt đối thủ, đã quỳ xuống rồi chứ?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.