Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1417 chữ

Hiện tại anh ta không nghe được bất kỳ tạp âm gì, mỗi một giây với anh ta mà nói đều là sự dày vò, dù sao hiện tại Tô Nghênh Hạ đang trải qua việc nguy hiểm nhất trong cuộc đời mình.

Thiên Linh Nhi vội vàng thả Thiên Hưng Thịnh ra, có điều trong lòng cô ta cũng không có trách cứ Mặc Dương, dù sao thì đây cũng là thời kỳ mấu chốt, Mặc Dương bực bội cũng là có thể hiểu được

“Lâm Dũng, bên ngoài bệnh viện cậu đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Mặc Dương hỏi Lâm Dũng.

“Có hơn một nghìn người đã vây quanhbệnh viện, ngay cả con ruồi cũng khó bay vào.” Lâm Dũng đáp lời.

Mặc Dương lo lắng vào đặc biệt như hôm nay sẽ có người quấy rối cho nên cho thêm hơn một nghìn người tay canh gác ở bốn phía và bên trong của bệnh viện, bình thường thì bệnh nhân và người nhà có thể ra vào, nhưng những người không có quan hệ gì đều không được phép vào trong, đối với giờ phút này của ngày hôm nay, anh ta cực kỳ khắc nghiệt.

Lúc này, trong ánh mắt của Tưởng Lam đang ngồi ở trên ghế ngoài phòng sinh trên ghế rõ ràng cất giấu một tia lạnh lùng.

Vì ngày này, Tưởng Lam đã đợi thật lâu, bên ngoài ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được, thế nhưng lại có ai có thể nghĩ rằng uy hiếp lớn nhất ngay ở bên người Tô Nghênh Hạ?

Nhìn xem đám người đầy ngoài hành lang, Mặc Dương nói với Lâm Dũng: “Giữ lại mấy món quà, thuận tiện ghi chép lại, còn đám người kia mau bảo họ xéo đi, không có việc gì đừng có ở chỗ này tham gia thêm vào.”

“Vâng.” Lâm Dũng nhận lệnh làm theo,những người ở trên hành lang dù không được nhìn thấy Tô Nghênh Hạ nên không cam lòng, thế nhưng với sự sắp xếp này cũng chỉ có thể nghe theo.

Ai cũng không muốn vào thời điểm ngày hôm nay mà đắc tội với Mặc Dương đang cáu bẳn, nếu không sau này cũng không thể lăn lộn ở thành phố Thiên Vân nữa.

“Mỗi người tặng quà đều có tư cách tham gia tiệc đầy tháng và trăm ngày của đứa bé.” Mặc Dương nói với mọi người.

Nghe nói như thế, những người đang tỏ vẻ không hài lòng kia lập tức lộ ra bộ mặt vui vẻ, sau khi để lại quà liền tình nguyện rời đi.

Sau khi đám người thương nhân rút lui, ngoài phòng sinh rốt cuộc cũng yên tĩnh hằn.

Dáng vẻ Mặc Dương nôn nóng mà đi tới đi lui ở ngoài phòng sinh, từ sau khi Tô Nghênh Hạ vào phòng sinh, anh ta ngay cả một giây nghỉ ngơi cũng không có, giống như người đang sinh là vợ mình

vậy.

Có điều với Mặc Dương mà nói, hiện tại vị trí của Tô Nghênh Hạ còn cao hơn cả người đàn bà của chính anh ta, bởi vì sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, Mặc Dương đã xem chuyện phải bảo vệ Tổ Nghênh Hạ là trách nhiệm quan trọng nhất, bất kỳ chuyện gì cũng không thể so sánh với chuyện này.

“Chuyện gì vậy, đã sắp ba tiếng rồi, tại sao vẫn chưa ra.” Mặc Dương gấp đến độ sắp bốc đồng mà lao vào phòng sinh xem cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra, nếu là như có gì ngoài ý muốn, về sau làm sao giao lại cho Hàn Tam Thiên đây.

“Mặc lão đại, anh đừng vội, em nghe nói muốn sinh được có đôi khi mất tận một

ngày, lúc này mới qua ba giờ, vẫn còn sớm.” Lâm Dũng khuyên.

“Mặc Dương nổi giận trừng mắt với Lâm Dũng: “Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại, nếu thật sự một ngày thì sẽ phải chịu biết bao mệt nhọc.”

Lâm Dũng bị dọa đến rụt cổ, vội vàng ngậm miệng lại, lúc này đi trêu chọc Mặc Dương muốn nói đến tình lý đều không

tốt.

Đối với người ở bên ngoài, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, mà Tô Nghênh Hạ trong phòng sinh đang trải qua thời điểm thống khổ nhất của cuộc đời mình, thân thể giống như bị xé rách.

Đều nói phụ nữ sinh đẻ giống như bước qua Quỷ Môn quan, lời nói này tuyệt đối không hề giả, bởi vì thống khổ mà họ trải qua tuyệt đối không phải người bình thường có đủ khả năng tưởng tượng nổi.

Chờ đợi khổ sở sau năm tiếng, cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở ra.

Lúc này vốn dĩ nên là kẻ làm cha như Hàn Tam Thiên cầm thẻ căn cước của mình để nhận đứa trẻ từ tay y tá, nhưng mà giờ đây anh đang ở Địa Tâm, trách nhiệm này cũng chỉ có thể để Mặc Dương gánh chịu.

“Mẹ nó!” Lúc Mặc Dương ôm đứa bé không kìm lòng được nói: “Y tá, cô ôm sai rồi đúng không, làm sao lại xấu như vậy!”

Y tá biết Mặc Dương là nhân vật lớn cực kỳ lợi hại nhưng lúc này không nhịn được trừng mới với Mặc Dương: “Trẻ Con mới vừa sinh ra đều sẽ như vậy, chưa kể là còn sinh tự nhiên.”

Mặc Dương biết mình nói sai, vẻ mặt hối lỗi: “Thật sự xin lỗi thật xin lỗi, là miệng của tôi không sạch, cô đừng để ý."

“Sản phụ còn cần nghỉ ngơi một lúc, các anh ôm đứa bé về phòng trước đi.” Y tá

nói.

Mặc Dương gật đầu liên tục: “Y tá, đây là con trai hay con gái?”

“Con gái.” Y tá đáp

Mặc Dương cười đến nở hoa: “Con gái tốt, con gái là tốt, đây chính là công chúa nhỏ, sau này nếu ai không sủng ái nó, tôi sẽ dùng dao chém chết.”

Y tá giật nảy cả mình vội vàng quay vềcông chúa nhỏ ra đời phòng sinh.

Lúc này ngay cả Thiên Hưng Thịnh và Thiên Linh Nhi đều xông đến, duy duy nhật Tưởng Lam vẫn không tỏ vẻ gì ngồi

vị trí cũ.

Loại tình huống này mà ôm đứa trẻ đi khẳng định là không được, cho nên bà ta nhất định phải tìm được một thời cơ thích hợp.

Người của Địa Tâm cuối cùng muốn như thế nào?

Mấy người Hàn Tam Thiên không biết được, nhưng là giờ phút này Địa Tâm hiển nhiên đã trở thành địa ngục trần gian.

Mặc kệ là Hàn Tam Thiên hay là Đạo Thập Nhị và Chuột Chũi đều là toàn thân đẫm máu, những người phát điên tấn công bọn họ đều đã chết hơn nữa, mà đám Hàn Tam Thiên giờ phút này bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều đang trốn ở bên trong một gian phòng để nghỉ ngơi.

Mọi chuyện xảy ra đến trình độ này là điều mà Hàn Tam Thiên không hề nghĩ đến, đồng thời ngay cả hai người Đao Thập Nhị và Chuột Chũi cũng cảm giác cực kỳ nghi ngờ.

Địa Tâm ngoại trừ là nơi có thể khiến cho bất kỳ ai tiến vào đều không cách nào trốn được ra bên ngoài ra, bọn họ còn sẽ bảo vệ những người ở nơi này an toàn, mà bây giờ người chết đã không hề ít, cái này đã vi phạm điều mà Địa Tâm tuyên bố với bên ngoài, giống như Địa Tâm đang từ từ bị diệt vong.

“Anh Tam Thiên, cứ tiếp tục như thế thì Địa Tâm không thể nghi ngờ sẽ bị hủy mất, cái này khẳng định là có kẻ âm thầm điều khiển, thế nhưng tại sao kẻ đó muốn làm như vậy chứ?” Chuột Chũi không hiểu mà hỏi Hàn Tam Thiên.

Thanh danh và hình tượng mà Địa Tâm tạo ra đến nay đã hơn trăm năm, có thể khiến người ta không cam tâm tình nguyện dùng tiền đưa kẻ mình không muốn nhìn thấy người đến nơi này, nhưng mà bây giờ ý nghĩa của Địa Tâm đã thay đổi hoàn toàn, chuyện này nếu như truyềnra ngoài, sau này còn có ai muốn đem người đưa đến Đại tâm nữa?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.